Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 373
Cập nhật lúc: 2024-10-10 12:00:08
Lượt xem: 50
Hơn nữa, cô ta cũng không thấy hai cô gái kia đẹp bằng mình. Ít nhất, cô gái mà Chương Trình đang nhìn chằm chằm kia… Cô ta vừa định nói quê mùa thì phát hiện đối phương đang mặc áo khoác quân đội quý hiếm nhất.
Hàn Mạn Mạn thầm so sánh, đã xem Lâm Ngọc Trúc là kẻ địch giả tưởng.
Lâm Ngọc Trúc thì không có tâm tư xem xét tình cảm nam nữ ở bên này.
Cô đang phân tích lãnh đạo tương lai, hiệu trưởng Ngô.
Hiệu trưởng Ngô là người rất khôn khéo, lãnh đạo vừa đến, ông đã cười tươi tiến lên đón, dẫn người vào chỗ.
Hơn nữa, chỗ của lãnh đạo đã có bình trà được pha sẵn.
Chu đáo về mọi mặt.
Lâm Ngọc Trúc rất kính nể. Vị hiệu trưởng có khí chất nhã nhặn này vẫn luôn cười từ lúc cô thấy mặt cho đến giờ, cười đến nỗi cô cảm thấy gương mặt mình trở nên cứng đờ, nhưng người ta thì không sao cả.
Đúng là gặp người khác thì cười ba phần, thấy lãnh đạo thì cười bảy phần.
Tuy biết rõ đối phương đang nịnh nọt nhưng không thể chán ghét nổi. Người này rất lợi hại, không phải ai cũng có thể nắm giữ mức độ trong đó.
Nhiều một chút thì có vẻ nịnh nọt, thiếu một phần thì có vẻ không thành tâm.
Rất đáng giá Lâm Ngọc Trúc suy xét có nên học hỏi hay không.
Dù sao sau này hình thức ở nơi làm việc không giống với các xí nghiệp tư nhân, có nhiều chuyện không thể nói bằng năng lực.
Đến khi các lãnh đạo đều ngồi xuống, các giáo viên đứng lên mới ngồi xuống.
Lãnh đạo ngồi ở giữa là người mà trước đây Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn đi tìm.
Ở trong văn phòng này, ông ta được xem là người có chức vụ cao nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-373.html.]
Thế nhưng ông ta vẫn còn nhớ rõ Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn. Khi thấy hai người, ông ta còn trêu ghẹo: “Trường học của chúng ta phải có giáo viên dũng cảm đứng lên chống lại cái ác như vậy. Anh Ngô, tư tưởng giác ngộ của hai cô gái này rất nổi bật, sau này cần phải quan tâm đặc biệt một chút. Có giáo viên làm tấm gương như vậy, bọn nhỏ mới có thể học được không sợ cường quyền, có tinh thần dũng cảm đấu tranh.”
Lãnh đạo vừa nói xong, Lâm Ngọc Trúc lập tức ngồi ngay ngắn, vẻ mặt tràn đầy vinh dự, trong mắt tràn ngập ánh sáng chính nghĩa.
Hiệu trưởng Ngô nhìn chằm chằm Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn, ừm, ông hiểu rõ có thể hai vị này là cây gai, phải cẩn thận một chút.
Ông cũng có nghe nói chuyện đại đội trưởng của thôn Thiện Thủy bị mất chức.
DTV
Ông vội cười ha hả, gật đầu: “Đúng vậy, trường học của chúng ta nên có giáo viên tràn ngập tinh thần chính nghĩa như vậy. Tiểu Lâm, Tiểu Lý, sau này trường học của chúng ta phải nhờ các cô phát hiện vấn đề.”
Lâm Ngọc Trúc liên tục suy nghĩ, không quan tâm có phải cô suy nghĩ nhiều hay không, đúng là cô nên phát huy phong cách ngay thẳng.
Vì vậy cô đứng lên, vừa kích động vừa tự hào nói: “Cảm ơn lãnh đạo đã coi trọng tôi. Một lần nữa, tôi bảo đảm rằng chắc chắn bản thân sẽ không bị những thứ xấu xa ăn mòn, một lòng phục vụ Đảng và quần chúng nhân dân, con cái của dân là con của tôi, chắc chắn tôi sẽ nghiêm túc bảo vệ bọn họ, không cho bọn trẻ chịu chút tổn thương nào.”
Trường học này không phải chuyên về giáo dục, Lâm Ngọc Trúc chỉ có thể chọn phương diện khác để tỏ lòng quyết tâm của mình.
Lãnh đạo nhìn dáng vẻ này của Lâm Ngọc Trúc, khác hoàn toàn với cô gái có miệng lưỡi sắc bén ngày ấy.
Nhớ không lầm, khi ông ta tiến vào, thì cô là người đứng lên đầu tiên.
Ông ta nhìn cô với ý vị sâu xa, đây là khoe mẽ.
Lãnh đạo và hiệu trưởng nhìn nhau cười, nghĩ cô là người thông minh, biết cái gì nên làm, cái gì không.
Chương Trình nhìn mắt lãnh đạo, cúi đầu suy nghĩ tỉ mỉ.
Bên ngoài Thẩm Bác Quận thì vẫn bình tĩnh nhìn cô gái nhỏ của mình, trong lòng lại cảm thấy tự hào. Nhìn xem, dường như cô gái nhỏ của anh đang tỏa sáng.
Lý Hướng Vãn: …
Cô ta có cần đứng lên hô khẩu hiệu hay không?