Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 352
Cập nhật lúc: 2024-10-10 11:55:12
Lượt xem: 50
Lâm Ngọc Trúc chỉ có buổi tối khi đã đóng chặt cửa rồi mới tiến vào không gian, ban ngày cơ bản đều thành thành thật thật ở trong phòng đọc báo, nằm liệt ra đấy.
Rảnh rỗi rung chân, cuộc sống vui vẻ mà vô biên.
Lúc này trong miệng đang ngậm một viên kẹo, nhàn nhã ngồi trên ghế đọc báo.
Liền nghe thấy tiếng mở cửa.
Không gõ cửa mà vào phòng căn bản đều là những người không thân quen với cô.
Quay đầu nhìn một cái, quả nhiên không phải người thân quen.
DTV
Lâm Ngọc Trúc nhìn người đến đây, ý cười nhẹ nhàng nói: “Chà, ngọn gió nào đã đưa thím tới đây vậy, nào, xin mời vào phòng ngồi.”
Chậc chậc chậc, nhàm chán suốt buổi sáng, cuối cùng cũng có người đến nói chuyện cùng.
Suốt cả sáng nay, bà Lý lần đầu gặp người nhiệt tình tiếp đón bà ta tới vậy.
Đột nhiên có chút không thích ứng được.
Chính là cảm giác có hơi đường đột.
Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu, khó hiểu nói: “Thím, vào phòng ngồi đi.”
Lẽ nào do cô quá nhiệt tình sao?
Bà Lý ngơ ngác gật đầu, vào phòng ngồi xuống.
Cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Lâm Ngọc Trúc cầm lấy phích nước, khá nặng.
Quay đầu ngại ngùng nói: “Thím, thím xem cháu sống một mình, có khi ngay cả nước nóng cũng quên đun, hay là cháu rót nước lạnh cho thím nhé? Chỉ là có hơi buốt.”
Đến độ tuổi như bà Lý rồi làm gì dám uống nước lạnh nữa.
Bà ta dở khóc dở cười mỉm cười, lắc đầu nói: “Không cần đâu, thím không khát.”
Lăn lộn cả một buổi sáng, thật ra cũng hơi khát.
“Vậy… được thôi, thím đến đây chơi cháu rất vui.
Thím không biết đâu cả ngày nay cháu sắp buồn chán đến c.h.ế.t rồi, đang định tìm một người để nói chuyện nè.
Thím, người nhà thím dạo gần đây có khỏe không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-352.html.]
Lần trước cháu thấy Lý Hà Hà thi không tốt lắm, thím bảo cô ấy đừng nản lòng, ở nhà học tập thật tốt, nói không chừng một ngày nào đó sẽ dùng đến.
Lỡ như lại gặp được kì thi nào đó thì sao.”
Lâm Ngọc Trúc thân là chủ nhà, vô cùng nhiệt tình kéo bà Lý cùng nói chuyện phiếm.
Bà Lý nghe lời này xong dù thế nào cũng cảm thấy không thoải mái.
Còn nữa, bà ta không phải đến đây để nói chuyện phiếm.
Thấy đối phương không nói chuyện, Lâm Ngọc Trúc cũng không quá để ý, còn ây dô một tiếng, nói: “Thím, mong thím đừng hiểu lầm, cái này cháu không có ý chế giễu Hà Hà nhà thím đâu, mặc dù cháu thi không tồi, nhưng đó cũng là… nhờ vào thực lực cả.
Haha, hay là nói vậy, bình thường cũng phải nỗ lực học tập, cơ hội chỉ dành cho người có chuẩn bị thôi.
Thím trở về nói cho Hà Hà một tiếng, ngày thường rảnh rỗi thì đọc thêm sách.”
Đối mặt với cảnh tượng “khiêm tốn khoe khoang” to lớn như vậy, bà Lý có chút ngồi không yên, trực tiếp đứng dậy đi về nhà.
Con bé này tuổi không lớn nhưng mà bản lĩnh trào phúng người thực không vừa.
Thầm hít sâu một hơi, nhịn xuống cơn tức trong lồng ngực, nghĩ đến mục đích của mình, ấp úng một hồi, vừa định mở miệng nói chuyện.
Lâm Ngọc Trúc ngồi đối diện lại kinh ngạc hỏi: “Thím, sao không nói gì vậy? Thím cũng nói gì đi, mỗi cháu tự nói không có ý nghĩa gì hết.”
Bà Lý ôm đầu, nghĩ bản thân vừa định nói gì đó.
Tuổi tác cao rồi, nói chuyện sợ nhất là bị ngắt lời.
Ồ, đúng, Lý Hướng Vãn bên đó...
Vừa định nói, Lâm Ngọc Trúc lại tò mò hỏi: “Thím, nhà thím có hai đứa cháu hả? Bao nhiêu tuổi rồi, đám trẻ này gặp đúng thời rồi, trường tiểu học trong thôn xây dựng xong, cũng không cần chạy đi xa như vậy để đi học nữa.”
Dứt lời, thẳng người lên, nhẹ giọng nói: “Thím, trẻ con học chút kiến thức mới tốt, ít nhất học được chữ với tính toán rồi, ra ngoài sẽ không dễ dàng bị lừa gạt, thím nói xem đúng không.
Đừng thực sự nghe theo lời người ta nói, không đưa trẻ con đi học, đó là làm lỡ dở bọn trẻ.”
Bà Lý...
Bà ta muốn nói một câu thôi sao mà gian nan đến thế.
Cứ như vậy bị Lâm Ngọc Trúc kéo vào tán dóc một lúc lâu, bà Lý mới chuyển chủ đề lại được.
“Thanh niên trí thức Lâm, nghe nói trước đây Triệu Kiến Thiết từng chiếm tiện nghi của Lý Hướng Vãn, chuyện này có thật hay không?”
Lâm Ngọc Trúc sắc mặt khẽ biến, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Thím, lời này không thể nói bừa được, thanh niên trí thức Lý người ta vẫn là hoàng hoa khuê nữ, lời này của thím mà truyền ra ngoài chẳng phải hại người hay sao.”