Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 347
Cập nhật lúc: 2024-10-10 11:54:06
Lượt xem: 56
Ngày hôm sau trời vừa sáng là Lý Tú Tú đã đi tìm mẹ mình rồi.
Trong mắt của bà Lý lóe lên một tia sáng, tự cho rằng trong tay mình đang nắm giữ một cái chuôi cực đỉnh.
Từ vụ việc đại đội trưởng bị báo cáo, bà già bà ta nhận được gợi ý rất lớn.
Cảm thấy đã hoàn toàn nắm được nhược điểm của nhà thông gia.
Sau này có thể muốn làm gì thì làm rồi.
Thế nên mới có màn kịch đến tận nhà như hôm nay.
Nghe bà Lý nói xong, trưởng thôn vẫn chưa kịp phản ứng lại, còn hơi m.ô.n.g lung.
Nhưng vợ trưởng thôn lại hiểu rõ ràng rồi, sắc mặt nhất thời trầm xuống, không vui nói: “Bà thông gia, bà đây là có ý gì?”
Bà Lý liếc mắt, yên lặng ngồi đó không nói gì.
Bà ta muốn hai người bạn già này phải hoảng loạn.
Lúc này trưởng thôn đã phản ứng lại được, trên mặt có chút sợ hãi.
Vợ trưởng thôn trừng mắt nhìn ông ta một cái, nói: “Ông vào phòng trước đi, đàn bà nói chuyện với nhau, lão già như ông ngồi đây làm gì.”
Bà Lý có chút ngồi không yên, bị đối phương áp chế trong khoảng thời gian dài, lúc này trong lòng vẫn còn có chút sợ.
Trưởng thôn khẽ sờ sờ mũi, lúng túng trở về phòng.
Vợ trưởng thôn ưỡn thẳng lưng ngồi trên ghế, rất có khí chất nói: “Bà thông gia, bà cứ thoải mái thẳng thắn nói thẳng ra đi, lần này tới đây không phải là quan tâm chuyện nhà người ta đâu đúng không.”
Bà Lý trầm mặc một hồi, trong lòng có hơi tức giận, thế mà vẫn không áp chế được đối phương.
Dứt khoát trực tiếp nói: “Lý Hướng Vãn cũng không nuôi lợn nữa, ông thông gia bây giờ ở trong thôn cũng coi như là nhân vật nói gì làm nấy, có thể giúp đỡ chúng tôi chút chuyện nhỏ này rồi chứ, còn có chức người ghi điểm kia, tôi thấy không bằng đưa cho cậu của Hồng Bân, ít ra con trai tôi là một người đáng tin, sẽ không gây chuyện ở bên ngoài.”
Vợ trưởng thôn coi như đã biết được suy nghĩ thật sự của bà Lý.
Bèn trực tiếp nói: “Vương Thiên Tường chỉ giúp cho đám con cháu nhà mình, rơi vào kết cục như thế nào, bà thông gia cũng thấy rồi đấy.
Cái loại chuyện giúp cho người nhà mình trục lợi như thế chúng tôi không dám làm nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-347.html.]
Đợi khai thôn, người nhà bà tự đi tranh công việc nuôi lợn đi, lão già nhà chúng tôi bó tay rồi.”
Lời này khiến cho bà Lý tức đến nghiến răng nghiến lợi, lại muốn nói người tính điểm.
Người trong nhà đổi người trong nhà, có thể thực hiện được.
Vợ trưởng thôn trực tiếp hỏi: “Cậu của Hồng Bân biết dùng bàn tính không? Có thể viết được bao nhiêu chữ? Biết tính toán không? Đảm nhiệm nổi việc viết sổ sách không?”
Bà Lý...
Nghĩ cả ngửa ngày rồi nói một câu: “Chẳng phải có thể học sao.”
Vợ trưởng thôn cười lạnh một tiếng.
Khiến cho bà Lý suýt tức đến dậm chân.
Trong tay bà ta còn nắm nhược điểm kìa, còn dám cười nhạo con trai bà ta.
Tức quá đi thôi.
DTV
Quá hung hăng càn quấy.
Quá không coi bà già này ra gì rồi.
“Lấy khẩu phần lương thực của cả thôn cho mấy người luyện tập? Thế thì bà phải đi tìm lãnh đạo công xã, trông đợi vào ông nội Hồng Bân đúng là quá xem trọng ông ấy rồi.
Bà thông gia, mặc dù hôm nay lời này của bà không trực tiếp nói ra nhưng chẳng qua là muốn nói cho chúng tôi rằng, chúng tôi không giúp bà, bà liền đi công xã cáo trạng. Khiến cho chúng tôi phải suy xét. Hôm nay tôi cũng nói ngay tại đây luôn. Bà đừng mơ lấy chuyện đó để áp chế nhà chúng tôi. Cùng lắm thì chức trưởng thôn với đội trưởng này chúng tôi không làm nữa, thì có thể ra làm sao?
Cuộc sống bên này của chúng tôi không tốt, cũng bớt việc con gái cưng của bà khi không lại cứ mang đồ về nhà mẹ đẻ, tâm tình tôi thế lại càng tốt hơn.
Không bằng bà cứ trực tiếp đi đến cục công an tố cáo Kiến Thiết luôn, người vào đó rồi, ăn một phát súng, chúng tôi cũng dễ dàng đốt vàng mã báo cho nó, có tội ắt có quả báo, đều là tự mình chuốc lấy.
Nếu cảm thấy oan uổng, thế thì oan có đầu nợ có chủ, đến lúc đó nên tìm ai thì cứ đi tìm người đấy.
Dù sao cũng có mỗi thằng cháu trai, tôi còn có thể vì nó để cho người khác nắm giữ.
Tôi sống đến từng này tuổi rồi, sống còn phải nhìn sắc mặt của người khác, thế thì chẳng thà g.i.ế.c tôi đi.” Dứt lời liền ném chiếc thảm lông gà trong tay lên bàn.
Chỉ nghe thấy rầm một tiếng, dọa cho bà Lý giật nảy mình.