Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 342
Cập nhật lúc: 2024-10-10 11:53:00
Lượt xem: 46
Còn chưa đợi các cô nghĩ ra nên ăn cái gì, Tiểu Hồng Bân của nhà trưởng thôn đã tung tăng chạy tiến vào, thở hổn hển nói với ba người: “Chị Lâm, chị Lý, chị Vương...” Vì chạy quá vội, nói xong tên người liền có chút không kịp hít thở.
Ba người - sáu cặp mắt tò mò nhìn chằm chằm vào cậu bé hít thở một hơi thật lớn.
Đợi cậu bé hòa hoãn trở lại, các cô cũng không khỏi cũng hít vào một hơi.
“Bà nội em nói tối nay muốn mời các chị tới ăn cơm, nói các chị nhất định phải quang lâm hàn xá.” Cậu bé giống như người lớn, điệu bộ nghiêm túc mà mời.
Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn cùng nhìn nhau một cái.
Gần đây thịnh hành việc mời cơm hả.
Lâm Ngọc Trúc gần như phản ứng lại ngay lập tức, người mà nhà trưởng thôn mời chủ yếu chắc hẳn là Lý Hướng Vãn.
Cô và Vương Tiểu Mai đoán chừng chỉ là đi cùng mà thôi.
“Cô có ý định như thế nào?” Lâm Ngọc Trúc hỏi Lý Hướng Vãn.
Tiểu Hồng Bân cũng nhìn Lý Hướng Vãn, bà nội cậu bé nói với cậu, nhất định phải mời được chị xinh đẹp này đến nhà.
DTV
Bảo cậu bé tự mình tìm cách.
Vào giây phút này, trong lòng cậu bé vô cùng thấp thỏm, rất lo lắng chị xinh đẹp này không đồng ý.
Vậy cậu phải làm như thế nào mới có thể khiến cho chị xinh đẹp đồng ý đây.
Lý Hướng Vãn đối với trưởng thôn có chút vô cảm.
Tuy nhiên dưới sự làm nền của đại đội trưởng tiền nhiệm, trưởng thôn tốt hơn so với lão già đấy nhiều.
Mâu thuẫn nhỏ giữa người lớn với nhau không liên quan gì đến trẻ nhỏ hết.
Lý Hướng Vãn dịu dàng thân thiện hỏi cậu bé: “Em có biết tại sao bà nội em lại mời bọn chị ăn cơm không?”
“Bà nội nói, các chị sau này dạy học cho đám trẻ con trong thôn sẽ rất vất vả, nên muốn hỏi thăm trước một chút.” Tiểu Hồng Bân cất giọng lanh lảnh nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-342.html.]
Lâm Ngọc Trúc khẽ chọt vào đầu mũi cậu bé, nhẹ giọng nói: “Thật vậy sao? Vậy ngoài bọn chị ra còn có ai nữa?”
“Bà hai cũng qua đây giúp bà nội em nấu cơm, chắc là sẽ giữ lại cùng ăn cơm.” Cậu bé nghiêng đầu, không chắc chắn nói.
Lâm Ngọc Trúc cười với cậu bé, khẽ sờ cái đầu nhỏ của đối phương, xoa dịu lại chút tâm trạng bất an của cậu bé.
Trong lòng bắt đầu phân tích một chút, bà hai của Tiểu Hồng Bân chắc hẳn là mẹ của Triệu Kiến Thiết.
Thế này thì thú vị quá rồi.
Lâm Ngọc Trúc có thâm ý khác nhìn Lý Hướng Vãn một cái.
Dùng ánh mắt nói: xem bản lĩnh cao cường của cô kìa, cũng dọa tới lão già trưởng thôn kia rồi, đây là người ta sợ cô sau này tính sổ nè.
Lý Hướng Vãn… vô cùng cạn lời.
Bèn bất đắc dĩ nói với Tiểu Hồng Bân: “Hồng Bân, em trở về nói với bà nội, ý tốt của bà ấy bọn chị xin ghi nhận tấm lòng, nên không đi nữa.”
Nào ngờ đâu, lời nói này giống như vặn nắp vòi nước vậy, cậu bé bỗng chốc cực kì tủi thân, mấy giây sau liền lên tiếng kêu gào.
Sau đó còn thật sự khóc luôn, nước mắt từng giọt từng giọt tí tách rơi xuống.
Rơi đến mức lòng người sắp tan chảy.
Khiến cho ba người trở tay không kịp.
Dưới sự gào khóc khủng khiếp của Tiểu Hồng Bân, nhóm ba người ở sân sau liền theo cậu bé đến nhà của trưởng thôn.
Dọc đường, Vương Tiểu Mai căng thẳng nói: “Tôi cứ có cảm giác năm nay không thích hợp ra ngoài ăn cơm, hay là cô với Lý Hướng Vãn tự đi đi.”
“Cô đây là luận điệu vớ vẩn, lấy đâu ra trùng hợp đến thế, tùy tiện ăn một bữa cơm là đã có thể xảy ra chuyện hay gì, mau đừng nghĩ cái này nữa, nhà trưởng thôn đều phái cháu trai qua đây mời rồi, cô không đi, giống như không nể mặt mũi người ta vậy.” Lâm Ngọc Trúc không đồng ý nói.
Chỉ mỗi mình cô đi cùng ngại biết bao, nhất định phải kéo Vương Tiểu Mai đi theo.
Vương Tiểu Mai ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, vẫn là không nên đắc tội trưởng thôn.
Lâm Ngọc Trúc trông thấy điệu bộ cực kì lo lắng này của cô ta, buồn cười nói: “Nếu như lại có thịt gà hầm nấm, cô không ăn là được, mấy món khác chắc sẽ không có độc đâu.”