Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 337
Cập nhật lúc: 2024-10-09 19:33:30
Lượt xem: 66
“Người trong thôn này nhìn thấy rồi, lại nói chúng ta cũng nhận quà thì sao?” Bây giờ trưởng thôn cũng có chút chột dạ.
Nói ra thì rốt cuộc Vương Thiên Tường chẳng phải vì chuyện này mới bị cách chức hay sao.
Bây giờ ông ta còn có chút sợ hãi.
Vợ trưởng thôn lườm ông ta một cái, “Muốn tìm một lý do cũng không dễ dàng, cứ nói vì muốn để cho các thanh niên trí thức dạy dỗ cho đám trẻ trong thôn thật tốt, ông có lòng tốt mời mấy người đó tới ăn bữa cơm.
Ông cũng ngốc quá, sao không nghĩ xem dạo này tại sao Lý Hướng Vãn lại nhắm vào Vương Thiên Tường đến thế.
Chắc chắn Lý Hướng Vãn từng tặng quà cho Vương Thiên Tường, đoán chừng là bên đó nhận quà rồi nhưng không làm việc hộ, hai bên lúc này mới đối đầu nhau.
Nếu không Lý Hướng Vãn không có việc gì đi tố cáo ông ta làm gì.
Trong thôn đã có phong phanh một số tin đồn rồi.
Ông mời khách dẫn theo Lý Hướng Vãn, sẽ không có ai nghĩ theo phương diện này đâu.
Hơn nữa, đề thi lúc sau mấy con bé đó đều thi dựa trên thực lực của bản thân, ông sợ cái gì.
Thành tích điểm tuyệt đối lù lù ra đó, ai lại rảnh rỗi đi tìm phiền phức cơ chứ.”
Vợ trưởng thôn tiếp tục đóng đế giày, hình như lại nghĩ ra gì đó, cười nói: “Đừng nói là, không chừng đến lúc đó, còn có người tưởng rằng ông muốn nịnh bợ Lý Hướng Vãn nên mới mời bữa cơm này đấy.”
Khuôn mặt già của trưởng thôn cau lại, trong lòng bắt đầu suy tính cái lợi và hại.
Trong phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Suy nghĩ của trưởng thôn còn chưa được sáng tỏ đã bị Lý Tú Tú trở về làm cho đứt đoạn.
Chỉ nhìn thấy Lý Tú Tú mang theo một con gà sống trở về, bày ra gương mặt tươi cười nói: “Cha, mẹ, mẹ con kêu con mang một con gà về để cho cha mẹ bồi bổ thân thể.”
Vợ trưởng thôn lạnh lùng nhìn con gà đang kêu thảm thiết, liền biết ngay đây là nhà họ Lý nhìn thấy lão già nhà mình lên làm đại đội trưởng nên lấy lòng đây mà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-337.html.]
Một gia đình tốt, không nhất định chỗ nào cũng tốt, cũng không biết kiếp trước đã tạo nghiệt gì nữa.
Không nóng không lạnh nói: “Cầm về đi, mẹ với cha con sức khỏe tốt lắm, không sinh con cũng không ở cữ, sao lấy gà mái già để bồi bổ được.”
Trưởng thôn...
“Mẹ, con đều đã mang về rồi, hai ngày trước Hồng Bân còn nói muốn ăn thịt gà.”
“Xin đừng lấy đứa nhỏ ra làm lá chắn nữa, đứa nhỏ đòi ăn đó là vì hôm đó mẹ thịt hai con gà để tiếp mấy cán bộ của công xã xuống đây làm việc.
Nó nhìn thấy, thèm ăn nên mới ồn ào, mẹ còn đặc biệt để lại cho nó một chén, cơn thèm đã sớm đi qua rồi nên không ăn gà của mẹ đẻ con nữa.”
Lý Tú Tú đứng trong phòng ngại ngùng nhìn mẹ chồng mình, cô ta biết tính khí của mẹ chồng mình, nói không cần thì chính là thực sự không cần.
Con gà trong tay đột nhiên biến thành đồ bỏng tay.
Cô ta mang vẻ mặt khó xử nói: “Mẹ, con gà này con đã mang về đây rồi.” Không thể cứ thế trả về chứ.
Vợ trưởng thôn bị tiếng kêu thảm thiết của con gà làm cho nhức cả đầu, không vui nói: “Mau mang về đi.”
Nhận gà của nhà ai đi nữa cũng không thể nhận của nhà lão Lý bọn họ.
DTV
Lý Tú Tú chỉ đành nghe lời mang con gà về nhà mẹ đẻ.
Đợi người ra khỏi nhà rồi, vợ trưởng thôn tức giận nói: “Nếu như lúc đó không phải mẹ nó dẫn đầu gây chuyện, nhà chúng ta có thể thịt hai con gà đi tiếp đãi hay sao.”
Trưởng thôn dở khóc dở cười nói: “Cái này còn phải cảm ơn bà Lý nhà bọn họ, không nhờ bà ta gây chuyện như vậy thì làm sao Vương Thiên Tường rơi vào tình cảnh này được.”
Vợ trưởng thôn hừ lạnh một tiếng, đóng đế giày, đột nhiên cảm thấy không đúng bèn hỏi: “Lý Hà Hà thi như thế nào?”
Trưởng thôn nhớ lại một chút, lắc đầu: “Không để ý, dù sao thứ hạng cũng không ở top đầu.”
Vợ trưởng thôn lập tức trở nên nghi hoặc, lầm bầm nói: “Bà Lý là người không có lợi sẽ không chịu làm, thành tích của Lý Hà Hà không tốt, bà ta hung hăng thế để làm gì? Chỗ này có gì đó không ổn.”
Trưởng thôn uống một ngụm nước sôi, thản nhiên nói: “Bà quan tâm bà ta làm gì, dù sao ngọn lửa này cũng không bén đến chỗ chúng ta.”