Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 327
Cập nhật lúc: 2024-10-09 19:30:53
Lượt xem: 47
“Chị dâu, chị nhiều lời với nó làm gì, lao vào đánh thôi!” Em dâu của đội trưởng nói rồi lập tức xông lên trước, muốn tát Lý Hướng Vãn một bạt tai.
Lý Hướng Vãn né ra sau nhưng vẫn bị chạm một chút, hai vết hiện lên trên mặt.
Đôi mắt hoa đào đẹp đẽ nháy mắt tỏa ra khí lạnh buốt người, cô ta trừng mắt nhìn bọn họ.
Đối phương cũng không yếu thế, hai người lập tức lao vào đánh nhau.
Vợ của đại đội trưởng thấy em dâu ra tay thì cũng không chịu thua kém, bà ta bước đến định đánh người.
Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai liếc nhau, cũng vén tay áo vọt qua.
Hỗn chiến hết sức căng thẳng.
Lâm Ngọc Trúc vọt lên trước mặt vợ đại đội trưởng, túm lấy búi tóc trên đầu bà ta rồi kéo, bà ta lập tức bị kéo sang một bên.
Vợ đại đội trưởng bị đau, ôm đầu gào lên.
Muốn Lâm Ngọc Trúc buông ra.
Lâm Ngọc Trúc nói với Vương Tiểu Mai ở đằng sau: “Cô đi giúp Lý Hướng Vãn đi!”
Dù sao trông bà thím vừa đen vừa cường tráng kia không dễ đối phó.
Lúc này, Lý Hướng Vãn đang rơi vào thế yếu.
Vương Tiểu Mai không nói nhiều, cô ta lập tức lao đến như gió lốc, đập đầu vào eo đối phương.
Đối phương gào lên một tiếng, sức chiến đấu lập tức bị giảm một nửa.
Lý Hướng Vãn mím môi, tàn nhẫn túm tóc đối phương rồi ấn trên mặt đất.
Vương Tiểu Mai cũng giúp một tay.
Phụ nữ đánh nhau là vậy, không kéo tóc thì cũng chỉ có kéo tóc.
Chiếm được đầu tóc của bên kia tương đương với chiếm lấy phần thắng.
Trương Quế Hoa ở bên cạnh nhếch miệng, cô ta không thích đánh nhau, cũng cho rằng bọn họ đến đây mắng chửi đôi ba câu mà thôi.
Mà nhìn mẹ chồng bị ấn đầu, bị ăn tát thì cũng không được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-327.html.]
Cô ta đang do dự, định tiến lên đối phó Lâm Ngọc Trúc thì chợt cảm thấy đầu đau xót, bắt đầu kêu la oai oái.
DTV
Cô ta liếc nhìn lại thì thấy Đổng Mật Mật.
Trương Quế Hoa: …
Trời ạ! Sao lại có người đến gây rối rồi?
Những đứa trẻ trong các con phố nhỏ luôn tuân theo nguyên tắc mâu thuẫn nội bộ của ai thì người đó giải quyết, nhưng nếu có người ngoài ức h.i.ế.p thì phải giải quyết cùng nhau, không thể để người ngoài ức h.i.ế.p được.
Vì vậy, khi Lý Hướng Bắc và Vương Dương chạy ra thì thấy Đổng Mật Mật còn nhanh hơn bọn họ.
Cô ta thấy đánh nhau nên liền vọt vào trận chiến như con báo.
Đổng Điềm Điềm sửng sốt một lúc, sau đó thì cũng chạy đến đối phó bà thím vừa đen vừa cường tráng kia.
Những thanh niên trí thức còn lại, bao gồm Lý Hướng Bắc đang quấn băng gạc đều ngây người.
Thím Trần nghe có tiếng xô xát ở sân sau điểm thanh niên trí thức nên ra khỏi nhà, thấy bọn họ đánh nhau, bà ta lập tức chạy đến can ngăn.
Thím Trần kéo vợ đội trưởng lại, khuyên Lâm Ngọc Trúc: “Cháu ơi, mau buông tay, mau buông tay.”
Lâm Ngọc Trúc giả vờ không nghe thấy, cô không nghe nên cô không buông.
Vợ đội trưởng tức tối đá chân, Lâm Ngọc Trúc vừa túm chặt tóc bà ta vừa linh hoạt né tránh.
Còn hét lên: “Ha, bà đá đi, đá nữa đi!”
Đám người của vợ đội trưởng bị áp đảo hết sức thê thảm ở điểm thanh niên trí thức, mấy cô gái ở điểm thanh niên trí thức ra tay vô cùng tàn nhẫn.
Sau đó, các bác gái và các thím ở xung quanh mới cùng nhau đến giải cứu bọn họ ra khỏi nhóm thanh niên trí thức.
Vợ đội trưởng và con dâu còn tạm ổn.
Ngoài tóc tai khá chật vật ra thì cùng lắm là rụng vài cọng tóc trên mặt tuyết.
Nhưng em dâu của bà ta thì thê thảm hơn, bởi vì bà ta khỏe mạnh nên đa số sức chiến đấu đều được dồn vào bà ta. Lúc được giải cứu, bà ta không chỉ rụng mấy lọn tóc mà mặt mày cũng rất đặc sắc.
Mặt mũi bầm dập, còn có vài vết cào. Máu chảy đầm đìa làm nhóm các thím hít hà một hơi.Hy vọng đừng để lại sẹo. Đổng Điềm Điềm ở bên cạnh tỏ ra ghét bỏ moi móng tay, vẻ mặt như muốn nôn ra làm mọi người không biết nói gì.
Trưởng thôn đang uống rượu thì nghe được mấy đứa nhỏ chạy vào sân, nói: “Ông trưởng thôn, điểm thanh niên trí thức có đánh nhau, có đánh nhau rồi.” Trưởng thôn đang đắm chìm trong vui sướng nháy mắt ngưng cười.
Ông ta chỉ muốn yên tĩnh uống rượu thôi mà.