Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 317

Cập nhật lúc: 2024-10-09 19:27:55
Lượt xem: 79

Hiệu trưởng vui tươi hớn hở không nói gì, liếc nhìn đại đội trưởng một cái.

Đại đội trưởng lập tức hiểu ý mắng: “Tăng độ khó lên có chút, tại sao người ta đều có thể thi tốt như thế, mà các cậu lại không được, tôi thấy người dân trong thôn nói quả không sai.

Nói mau, các cậu lấy đề thi từ đâu ra, nếu không sao lại có thể may mắn tới mức ai cũng thi được điểm tuyệt đối như thế.

Đừng tưởng rằng tôi không biết quan hệ của mấy người tốt nhất, nói không gian lận, mấy người dám đi công xã tự chứng minh mình trong sạch hay không.

Hôm nay hiệu trưởng đã không truy cứu hành vi gian lận của mấy người rồi, lại còn kiếm chuyện cái gì, cút về hết cho tôi, cái nhóm người đáng xấu hổ này.”

Nhìn vẻ mặt dữ tợn của đại đội trưởng liền biết thật sự tức giận rồi.

Mấy thanh niên họ Vương kia vốn muốn thử chút vận may, lỡ như nói ra liền cân nhắc ý kiến của bọn họ thì sao.

Nhưng bọn họ không có bản lĩnh như bà cụ Lý, đến cả họ hàng nhà mình cũng kéo xuống nước, nhìn thấy đại đội trưởng không che chở bọn họ, ngược lại còn bắt bọn họ gánh tội thay, bọn họ ai cũng giống như chim sợ cành cong, sợ hãi chạy biến.

Hiệu trưởng nghe đội trưởng nói vậy thì chỉ vui vẻ tươi cười không lên tiếng, ông ta không truy cứu, cũng không có gì đáng để truy cứu, nhưng mà người khác thì ông ta quản không được

Loại chuyện đắc tội người khác này chắc chắn không phải do ông ta làm.

Mấy cán bộ đi theo sau hiệu trưởng nhìn nhau một cái, hai lần thi có sự chênh lệch lớn như vậy, bọn họ không có gan giúp che giấu đâu.

Đại đội trưởng nói xong mấy lời đó liền muốn xem phản ứng của hiệu trưởng.

Kết quả phát hiện căn bản chẳng có ai để ý đến ông ta cả, trong lòng đột nhiên cảm thấy hụt hẫng.

Thế là lập tức bày ra nụ cười làm như như không có việc gì, có chút giả dối nói: “Buổi trưa có các thôn dân nhìn, tôi không tiện chiêu đãi các vị, bây giờ chuyện quan trọng đã giải quyết xong rồi, các vị nể mặt tôi, đến nhà tôi uống rượu nhé?”

Hiệu trưởng quay người nhìn hai cán bộ phía sau, xem ý của hai người họ như thế nào.

Hai cán bộ này buổi trưa ăn thịt gà ở nhà trưởng thôn, còn cảm thấy đại đội trưởng không biết phục vụ như trưởng thôn, đến trưa cũng không biết đưa chút đồ ăn tới.

trong lòng không khỏi có hơi oán trách đại đội trưởng.

Bây giờ nghe thấy đại đội trưởng lấy lý do như thế, lại cảm thấy về tình thì có thể tha thứ được.

Chuyện ông ta làm ra lần này, buổi trưa đưa đồ ăn không khỏi khiến người ta nghi ngờ mục đích thật sự.

Hai cán bộ đối mặt nhìn nhau, do dự xem có nên đi ăn bữa này hay không.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-317.html.]

Không ngờ lúc này Chương Trình lại nói giúp: “Trong việc này không chừng còn có ẩn tình nào đó, không bằng đi nghe xem đội trưởng nói như thế nào.”

Hiệu trưởng liếc về phía trưởng thôn đột nhiên trở nên không vui, vui vẻ cười nói: “Việc này cần phải tìm hiểu một chút, trưởng thôn cũng đi chứ?”

Trưởng thôn và đại đội trưởng cùng nhìn nhau một cái, trong lòng cả hai đều cảm thấy chán ghét.

Hiếm có khi hiểu ý nhau...

Một đoàn sáu người chậm rãi đi về nhà của đại đội trưởng, vừa hay đi ngang qua nơi ở của các thanh niên trí thức.

Đổng Điềm Điềm và Đổng Mật Mật vừa đổi chút trứng gà từ nhà thím Trần quay về, nhìn thấy mấy người ở đằng xa.

Đến khi người hoàn toàn đi xa rồi, Đổng Mật Mật vẻ mặt chua ngoa giận dữ mắng: “Bao che cho nhau, phi, đều không phải là người tốt.”

DTV

Đổng Điềm Điềm vội vàng kéo cô ta qua, gõ trán một cái, bất lực oán trách: “Em hà tất phải ra mặt, vị trí giáo viên này không làm được thì thôi, chúng ta lại không phải sống chỉ dựa vào cái này, đắc tội bọn họ thì có gì tốt đâu chứ.”

Dứt lời liền cau mày, thực ra trong lòng cũng có chút lo lắng.

Chỉ mong chuyện người trong nhà nói sẽ sắp xếp cho bọn họ về thành phố là thật thôi.

Đổng Mật Mật mím chặt môi, bắt đầu oán trách nói: “Lý Hướng Vãn người ta làm cái gì đều có Lý Hướng Bắc chống đỡ sau lưng, sợ cô ta phải chịu tủi thân, chỉ thiếu nước đặt người vào lòng bàn tay thôi, hôm nay biết người ta thi, sáng sớm đã đến tặng trứng gà, lại còn hỏi han ân cần nữa.

Chị nhìn Vương Dương xem, đúng là không có đầu óc, trừ việc làm một người hiền lành ra thì biết làm cái gì nữa đâu, nhiều người chỉ thẳng mũi mắng chửi em như thế, anh ta còn ôn tồn bảo các thôn dân bớt giận...

Chị, em thật sự phải gả cho anh ta sao?”

Tục ngữ có câu không so sánh không có đau thương, từ lúc đính hôn xong, cũng chưa từng thấy Vương Dương đối với cô ta có chút quan tâm đặc biệt nào, càng khỏi trông đợi mấy lời ân cần hỏi han thường ngày, trong lòng Đổng Mật Mật có hơi mất cân bằng.

“Em tạm đối phó trước đã, dù sao cũng chưa đăng kí kết hôn, mọi thứ cứ đợi chúng ta có thể trở về thành phố rồi lại bàn bạc kĩ hơn, nếu như em có bản lĩnh, tìm được mối tốt hơn nhà họ Vương thì...” Chẳng phải muốn đổi liền lập tức đổi luôn sao.

Câu nói cuối này Đổng Điềm Điềm không kịp nói hết, bởi vì cô ta trông thấy Vương Dương đang nhóm lửa trong sân

Lời nói bên môi bỗng chốc nghẹn lại.

Đổng Mật Mật nhìn vào khuôn mặt tím tái của chị mình, lập tức cảm thấy không đúng, nương theo ánh mắt của chị gái liền nhìn thấy Vương Dương với vẻ mặt hậm hực.

Hai chị em nhất thời có chút...

Ba người đứng im tại chỗ, cực kì giống người gỗ.

Loading...