Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 290

Cập nhật lúc: 2024-10-09 19:18:52
Lượt xem: 66

Vương Tiểu Mai còn định tiếp tục khuyên Lý Bàn Tử giữ gà lại thì Thẩm Bác Quận cũng đã cởi áo bông, mặc áo trong màu trắng. Anh vén tay áo lên, dáng người cao ngất đi vào phòng bếp, rất đẹp trai.

Anh vừa xách gà vừa cầm d.a.o phay ra ngoài g.i.ế.c gà.

Lý Bàn Tử lập tức chạy đi đun nước.

Vương Tiểu Mai: …

Thừa dịp Lý Bàn Tử đang bận rộn ở trong phòng bếp, Vương Tiểu Mai khẽ nói với Lâm Ngọc Trúc: “Như vậy có được không đấy?”

Lâm Ngọc Trúc nhún vai, tất nhiên là không được rồi.

Theo hình thức ở chung của thời đại này, Lý Bàn Tử muốn theo đuổi người là rất khó.

Lâm Ngọc Trúc thản nhiên, bình tĩnh nói: “Chị Tiểu Mai, bình tĩnh, cùng lắm thì đầu năm sau, cô chọn thời gian mời bọn họ, bảo bọn họ đến làm khách ở nhà cô, đến lúc đó tôi cũng sẽ cung cấp nguyên liệu nấu ăn, yên tâm đi.”

Chắc chắn không thể ăn không mà không trả tiền, có tới có lui thì càng có nhiều cơ hội.

Vương Tiểu Mai hơi tiếc tiền, nhưng nghĩ lại thì cô ta có thể ăn ngon, cũng khá tốt.

Vương Tiểu Mai nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Thẩm Bác Quận ăn mặc phong phanh đang g.i.ế.c gà, nói: “Anh Thẩm chịu lạnh giỏi thật!”

Lý Bàn Tử mặc ấm áp nghe được, anh ta hơi do dự rồi lẳng lặng cởi áo khoác bông của mình xuống, cái lạnh làm anh ta run lập cập.

Vừa lúc bị Lâm Ngọc Trúc nhìn thấy, cô không nể nang gì mà cười rộ lên.

Vương Tiểu Mai không hiểu vì sao cô cười.

Nhưng lúm đồng tiền như hoa của Lâm Ngọc Trúc rất đẹp, nháy mắt làm cô ta phân tâm.

Thẩm Bác Quận vội vàng nhìn thoáng qua, cũng thấy được nụ cười đó, cuối cùng ánh mắt không dứt ra được.

Lý Bàn Tử nói muốn trổ tài, đúng là muốn trổ tài thật.

Ngoài để Thẩm Bác Quận phụ một tay thì anh ta không cho Vương Tiểu Mai và Lâm Ngọc Trúc giúp.

Sau đó Thẩm Bác Quận muốn làm đồ ăn, anh ta cũng không cho.

Một mình anh ta xào đồ ăn, hoàn toàn không biết rằng anh của anh ta đang đứng sau lưng nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm mình bằng ánh mắt lạnh lùng.

Lúc xào rau, khói dầu tràn ngập khắp phòng bếp, Thẩm Bác Quận vội vàng đóng cửa phòng lại, sợ khói ám vào người trong phòng.

Lâm Ngọc Trúc nhìn Thẩm Bác Quận, tấm tắc lắc đầu, không nói đến chuyện cô có thích hay không.

Một người con trai tinh tế như vậy rất hiếm thấy.

Nếu anh vẫn luôn giữ tính cách tốt đẹp này, vậy sau này cô gái nào gả cho anh sẽ rất có phúc.

Vương Tiểu Mai ngồi một lúc thì thấy sợ, cô ta liền đứng lên đi bộ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-290.html.]

Lâm Ngọc Trúc thì ngồi yên uống trà.

Cô đang nhàn nhã thích ý thì thấy Vương Tiểu Mai trừng mắt, vẻ mặt tò mò vẫy tay với cô.

Miệng còn phóng tín hiệu.

Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu đi đến bên cạnh Vương Tiểu Mai.

Nhìn theo tầm mắt của đối phương thì thấy, hả?

Chỉ thấy giữa kẻ hở của tủ đất và tủ kéo có mấy sợi len đỏ cùng kim đan.

Hai người nhìn nhau.

Lén phân tích.

DTV

Vương Tiểu Mai nói: “Sao trong phòng của hai người con trai lại có thứ này? Không lẽ hai người tự đan áo?”

Lâm Ngọc Trúc nhìn cô ta bằng vẻ mặt nhìn kẻ ngốc, nói: “Sao cô nghĩ ra được hay vậy? Cô thấy đàn ông đan áo bao giờ chưa?”

Bạn học Vương Tiểu Mai cũng thật dám nghĩ, cô tặc lưỡi lắc đầu, sau này gả cho người khác, cho dù chồng có ngoại tình thì anh ta vẫn có thể lừa dối cô ta được.

Chỉ số thông minh này… Quá tuyệt!

“Vậy sao lại có cái này?” Vương Tiểu Mai ngây ngốc, sau đó lập tức hiểu ra: “Là anh Bàn Tử có bạn gái? Cô ấy còn đến đan áo cho anh ấy, sau đó thì để đồ ở chỗ này? Vậy có phải chúng ta đến đây ăn cơm không được lắm hay không?”

Dù sao Bàn Tử cũng là người mời bữa cơm này.

Nếu bạn gái của anh ấy biết, chắc chắn sẽ đến cào hai người bọn họ mất.

Vương Tiểu Mai càng nghĩ càng thấy lo lắng, thiếu điều muốn kéo Lâm Ngọc Trúc chạy.

Nếu bị úp sọt thì không ổn.

Lâm Ngọc Trúc nhìn nét mặt của cô ta, vừa cạn lời vừa buồn cười, nói: “Anh Bàn Tử từng nói anh ấy không có bạn gái, cô yên tâm!” Cô nghĩ rồi nói tiếp: “Nhưng cô nói như vậy thì cũng không sai, hay đó là bạn gái của anh Thẩm?”

Hai người nhìn nhau hai giây, đồng thời gật đầu, bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Bọn họ thấy được chân tướng.

Vương Tiểu Mai nghĩ thầm, so với Bàn Tử, đúng là Thẩm Bác Quận giống người có bạn gái hơn.

Lâm Ngọc Trúc hơi buồn rầu, xem ra có lẽ trước đây cô nghĩ nhiều rồi.

Mặt cô hơi khô nóng.

Đã nói rồi, không thể tự mình đa tình.

Nếu anh đã là hoa có chủ, vậy cô không thể tiếp tục nhớ thương.

Cô vẫn có nguyên tắc của mình.

Loading...