Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 285

Cập nhật lúc: 2024-10-09 06:09:32
Lượt xem: 76

Tiểu Hồng Bân hơi ngơ ngác, ngơ ngác hỏi lại: “Như vậy cũng được sao ạ?”

Lâm Ngọc Trúc gật đầu, lại đưa cho đứa nhỏ chút kẹo cứng, cười nói: “Về nhà em không nói cho nội biết là được rồi.”

Tiểu Hồng Bân dẩu môi, mờ mịt gật đầu, nhưng hai giây sau thì lại vô cùng vui vẻ.

Cậu bé làm theo chị Lâm, về nhà cậu bé không nói thì bà nội sẽ không biết.

Lâm Ngọc Trúc cười, nhờ Tiểu Hồng Bân cảm ơn vợ trưởng thôn giúp cô rồi mới để cậu bé đi.

Cô đưa một nửa quả sấy cho Vương Tiểu Mai.

Vương Tiểu Mai nhìn quả khô, cuối cùng trái tim vẫn luôn treo lơ lửng đã rơi xuống vị trí ban đầu.

Sau đó cô ta nghĩ lại, vẫn là Trúc Tử có khả năng, nếu không có Lâm Ngọc Trúc, chắc chắn cô ta cũng không thể tặng quà được.

Vì vậy cô ta vung tay, hào sảng nói: “Mai tôi mời cô đến tiệm cơm Quốc Doanh ăn.”

Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu, ý cười tràn ngập trong đôi mắt, trêu cô ta: “Miệng cô phải lớn đến cỡ nào mới ăn hết tiệm cơm Quốc Doanh, chị Tiểu Mai đúng là không phải người thường.”

Vương Tiểu Mai: …

“Ha ha.”

Bên này Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai vừa cười vừa nói.

Còn ở nhà trưởng thôn, lúc này Lý Tú Tú đang lôi kéo con trai vào phòng, khẽ dò hỏi cậu bé.

Cô ta hỏi nội của cậu bé bảo cậu bé nói gì với thanh niên tri thức Lâm?

Còn thanh niên tri thức Lâm có bảo cậu bé nói gì với mẹ chồng của cô ta không?

Tiểu Hồng Bân ngậm kẹo, nói lại một lần.

Nghe xong, Lý Tú Tú không hài lòng lắm, lại tiếp tục hỏi: “Chỉ có bấy nhiêu đó? Con nghĩ kỹ lại xem, còn có câu nào khác không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-285.html.]

Tiểu Hồng Bân hơi mất kiên nhẫn, mỗi lần nội của cậu bé bảo cậu bé làm gì, mẹ cũng đều lén hỏi này hỏi kia, nói rồi còn không tin.

“Chỉ có như vậy thôi ạ.”

Lý Tú Tú chọc vào đầu con trai, không vui vẻ nói: “Vẻ mặt gì đây? Sao mày lại ngốc như vậy? Con nhà người ta lớn bằng tuổi mày thì đã rõ ràng mọi chuyện, mày nhìn lại mày xem, có hiểu chuyện gì không? Đồ ngốc, nội của mày bảo mày đưa đồ cho người ta, mày không những không khóc không ăn vạ mà còn vui vẻ đưa. Để mấy thứ kia cho mình ăn không ngon sao?”

“Hơn nữa, mày lẳng lặng đưa cho nhà ngoại cũng được. Nội của mày chỉ có đứa cháu trai là mày, vậy mà còn có thể nỡ đánh mày, quá ngốc!”

Tiểu Hồng Bân bĩu môi, cậu bé biết, cậu bé biết rõ mọi chuyện, nhưng mẹ của cậu bé không tin. Cô ta không thích cậu bé, chỉ thích con của nhà cậu, mỗi ngày đều so sánh với cậu bé.

Cậu bé nhất thời không phục, hét lên: “Con chăm chỉ học nhưng mẹ có tin không? Mẹ chỉ biết nói con ngốc, mẹ là mẹ của con hay mẹ của Lý Kế Quân và Lý Kế Đông? Hừ, con không đưa cho nhà ngoại đấy. Đưa cho chị Lâm, chị Lâm còn biết đưa kẹo và trái cây sấy cho con. Còn đến nhà bà ngoại thì cái gì cũng không có.” Nói rồi, cậu bé cảm thấy ấm ức.

Cuối cùng, Tiểu Hồng Bân nhịn không được mà nhếch môi, khóc lên, sau đó quay đi tìm bà nội, vừa chạy vừa khóc: “Nội ơi.”

“Ấy, con trai…” Lý Tú Tú trơ mắt nhìn con trai mình tìm bà nội để dỗ dành.

Mặt cô ta tối sầm lại, sinh con trai không tốt, chỉ rước lấy của nợ mà thôi!

DTV

Trán của vợ trưởng thôn nổi gân xanh, bà ta vừa ôm cháu trai vừa dỗ dành, trong lòng thì mắng con dâu xối xả. Nhà bà ta bất hạnh lắm mới rước một đứa ngốc như vậy về.

Tiểu Hồng Bân cảm thấy mẹ không yêu cậu bé, tủi thân kể lể cho bà nội.

Như thế cũng tốt, vợ trưởng thôn càng chướng mắt con dâu của bà ta hơn.

Từ Tiểu Hồng Bân, bà ta biết được Lâm Ngọc Trúc đưa cho cháu trai của bà ta một nắm quả khô và kẹo cứng, bà ta khẽ chọc vào cái mũi đỏ của cháu trai: “Nín khóc đi, đều đã là con trai, không nên rơi nước mắt. Đứa nhỏ tham ăn này, người ta cho cháu đồ ngon, cháu liền không nhận bà ngoại.”

“Từ nay về sau, không được nói xấu bà ngoại và cậu nữa, biết không? Những thứ này chỉ nên giấu trong lòng, nói ra sẽ làm người khác nói cháu không ngoan mà thôi.”

Tiểu Hồng Bân mếu máo bỏ kẹo vào miệng, lúc này mới gật đầu: “Vâng.”

Vợ trưởng thôn nhìn cái má phồng lên của cháu trai, dở khóc dở cười, quả nhiên vẫn là đứa trẻ.

Thanh niên tri thức Lâm này cũng rất nhiệt tình với trẻ nhỏ, thôn của bọn họ nên có một giáo viên như vậy.

Lâm Ngọc Trúc không biết rằng cô chỉ tùy tiện cho kẹo cứng mà lại gây ấn tượng tốt cho người ta.

Loading...