Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 266
Cập nhật lúc: 2024-10-09 06:04:52
Lượt xem: 58
Đợi tới đợi lui cũng đã đợi đến ngày cuối cùng trong năm, Vương Tiểu Mai nói lần cuối cùng của năm cũ nhà anh trai họ của cô ta có đi ngang qua đây, cô ta muốn mang chút đồ tết về, hỏi Lâm Ngọc Trúc có cần mang gì về không.
Lâm Ngọc Trúc lấy từ trong túi ra chút tiền lẻ, nói cô ta mua giúp mình mấy cân thịt lợn.
Tết nhất không thể thể hiện quá keo kiệt được.
Đối phương gật đầu, sau đó mượn xe đạp của Lý Hướng Vãn đạp lên thị trấn.
Ngày hôm nay toàn thôn đều vô cùng náo nhiệt, bận rộn tổng vệ sinh.
Mấy đứa nhỏ cũng không ra ngoài chơi, vô cùng chăm chú gây rối ở trong nhà, gây rối đến mức người lớn hận không thể cầm chổi lông gà đánh cho một trận mới hả giận.
Lâm Ngọc Trúc cũng dọn dẹp phòng mình một lần, cọ hết mấy thứ đồ dùng trong nhà cũng chưa hết một tiếng.
Cô đơn quá là cô đơn.
Cô ở bên này kêu gào cô đơn thì nghe thấy tiếng cãi vã ở sân trước.
Lâm Ngọc Trúc lắng tai nghe ngóng.
Hình như là Triệu Hương Lan và Trương Diễm Thu cãi nhau, chuyện ly kì này cô cũng nghe câu được câu không, trong cái sân này chỉ còn hai người bọn họ mà còn có thể ầm ĩ lên như thế được.
Quá không đoàn kết yêu thương nhau rồi.
Chuyện hai người này cãi nhau cũng không có gì hay ho để xem, hai cô nàng còn thích tai bay vạ gió, Lâm Ngọc Trúc dẹp tâm trạng hóng chuyện của mình đi, tiếp tục suy nghĩ xem nên lau cái gì trong nhà.
Nhưng cô không biết rằng có đôi khi không hóng chuyện cũng có khả năng bị vạ lây.
Lúc này Triệu Hương Lan ở sân trước bị tức không nhẹ, nếu không phải thực sự không còn cách nào khác thì cô ta còn lâu mới muốn đi chung với Trương Diễm Thu.
Trương Diễm Thu này ngoài việc không có não, dễ lợi dụng ra thì một ưu điểm cũng không có.
Làm việc không được, kiếm điểm công cũng không được, đến lúc làm cơm không đau cái này thì cũng là mệt cái kia không được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-266.html.]
Vương Tiểu Mai năm đó cũng không lười như cô ta.
Mùa đông đã qua được một nửa rồi, cũng không còn nhiều người đi nhặt củi về nữa, còn lương thực... tốt nhất đừng nhắc đến thì hơn.
Tuy cô ta thông minh nhưng giữ người ở bên cạnh như vậy cũng không phải cách.
Cô ta muốn hất người này ra cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.
Nhưng mấy người ở sân sau kia cũng không dễ lừa.
Từ khi cô ta trở về từ chỗ Lý Hướng Vãn, giữa hai người đã có một tầng ngăn cách, dưới sự cố gắng giữ gìn của cô ta, quan hệ của hai người mới miễn cưỡng duy trì được như bây giờ.
Sau khi những lời đồn bị vạch trần, người này không hận chính chủ mà lại đổ hết lên đầu cô ta.
Còn nghĩ người khác mù nên không nhìn thấy.
Vẻ mặt Triệu Hương Lan kìm nén không bùng nổ, trong lòng lại cười lạnh, mình ngu thì cũng không cần kéo người khác ngu như mình.
Chuyện này thì thôi đi, nếu chỉ thầm hận trong lòng thì cô ta cũng không sợ, hận thì hận thôi, cô ta có thể ăn ít thịt hơn, nhưng không ngờ con hàng này lại dứt khoát vò đã mẻ không sợ vỡ, từ đó về sau hễ nhắc đến chuyện gì là cô ta lại không muốn làm, bạn nói đến chuyện gì thì cô ta cũng sẽ không phản ứng, nằm lên giường nói mệt...
Triệu Hương Lan thật muốn cầm chày cán bột đập cho cô ta một trận.
Hôm nay chỉ đề nghị quét dọn phòng mà thôi, Trương Diễm Thu đã kì lạ nói cô ta đừng có chú ý một cách mù quáng, đừng để mấy người ở sân sau thấy lại bảo cô ta mê tín bảo thủ.
Triệu Hương Lan thật sự không thể nhịn được nữa.
Cô ta lập tức phát cáu, nói Trương Diễm Thu hai câu.
DTV
Trương Diễm Thu lập tức kì quái nói: "Nếu cô đã muốn dọn phòng như vậy thì dứt khoát ra sân sau thể hiện cho tốt đi, đúng lúc Lý Hướng Vãn kia bị thương ở chân không thể cử động, cô đi giúp cô ta không chừng còn có thể được ở lại đấy, đến lúc đó có cá có thịt, chỗ của tôi sao có thể so sánh được chứ."
Chị em nhà họ Đổng đều một mình ra ngoài ăn, cô ta cũng không nhất định phải dính lấy Triệu Hương Lan.
Thậm chí cô ta còn ước Triệu Hương Lan ra ngoài, đến lúc đó cô ta có thể một mình ăn cơm với những người đàn ông kia để tìm hiểu tình hình, chiếm nhiều lợi ích hơn, thế nên tỏ vẻ không quan tâm nói.