Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 220
Cập nhật lúc: 2024-10-08 21:32:57
Lượt xem: 52
Phản ứng đầu tiên của Triệu Hương Lan khi nhìn thấy cảnh Lâm Ngọc Trúc mang theo một đám các bác các thím hùng hổ xông tới chính là trốn vào một góc hẻo lánh không đáng chú ý, tìm cách tàng hình, cô ta luôn cảm thấy giống như có chuyện lớn gì đó muốn phát sinh.
Mí mắt Trương Diễm Thu giật giật, tựa hồ phát hiện Lâm Ngọc Trúc tới tìm cô ta.
Nhưng chỉ thấy Lâm Ngọc Trúc vừa vào phòng liền chạy tới chỗ cô ta, lạnh lùng nói: "Trí thức Trương, đi thôi.”
Trương Diễm Thu không khỏi co rúm lại một chút, vẻ mặt kinh hách hỏi: "Cô đây là muốn làm gì?”
Lâm Ngọc Trúc lười nói nhảm với Trương Diễm Thu, trực tiếp tiến lên một bước, đưa tay nắm lấy cổ áo Trương Diễm Thu kéo cô ta ra bên ngoài mà không tốn chút sức lực nào.
Sức mạnh dã man này của Lâm Ngọc Trúc làm cho nhóm các bà các thím trong thôn đều không tự chủ được mà nhường đường cho Lâm Ngọc Trúc đi ra.
Đợi sau khi Lâm Ngọc Trúc đi ở phía trước rồi thì các bà các thím đi theo ở phía sau mới hai mặt nhìn nhau, vừa rồi có phải là các bà nói tính tình thanh niên trí thức Lâm kỳ thật rất tốt hay không?
Đây có vẻ là một sự hiểu lầm ha.
Nhóm nam thanh niên trí thức nam trợn mắt há hốc mồm nhìn Trương Diễm Thu bị Lâm Ngọc Trúc xách đi giống như gà con, nhất thời không biết nên có phản ứng gì.
Vương Dương ngơ ngác nói: "Muốn đi xem không?” Dù sao thì trước kia chuyện gì trong nhóm thanh niên trí thức cũng là anh ta quản.
Đổng Mật Mật hừ lạnh một tiếng, xoay người trở về phòng.
Vương Dương...
Lý Hướng Bắc thở dài, vẻ mặt c.h.ế.t lặng.
Trưởng thôn đang ngồi ở nhà uống nước trà, thoải mái ngâm nga giai điệu không thành khúc, chợt nghe bên ngoài hình như có tiếng ồn ào.
Mí mắt trưởng thôn giật giật, sao ông ta lại có cảm giác như thanh âm càng ngày càng gần vậy.
Vợ trưởng thôn cũng nghe thấy tiếng, buồn bực mở cửa ra khỏi phòng xem là tình huống gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-220.html.]
DTV
Vợ trưởng thôn vừa mở cửa ra thì liền sửng sốt một chút, trời ạ, thanh niên trí thức Trương sao lại bị xách đến đây vậy.
Trưởng thôn cầm chén vừa uống trà vừa chậm rãi đi ra ngoài, cực kỳ nhàn nhã tự đắc.
Nhưng sau khi trưởng thôn liếc mắt một cái liền thấy Lâm Ngọc Trúc xách theo Trương Diễm Thu và dẫn theo một đám các bà các thím trong thôn đi tới đây thì thiếu chút nữa là phun hết trà trong miệng ra ngoài.
Không cẩn thận sặc một ngụm trà, trưởng thôn ho khan một hồi lâu, mới mở miệng hỏi: "Đây là lại làm sao vậy?"
Lâm Ngọc Trúc vừa muốn mở miệng, đã bị thím Hứa giành trước nói: “Còn có thể sao nữa, thanh niên trí thức Trương này thật sự là không sửa được tật xấu, không hãm hại được thanh niên trí thức Vương, lại nghĩ đến tai họa thanh niên trí thức Lâm, cũng may là chúng tôi thông minh, không để cho cô ta thực hiện được, trưởng thôn à, người như vậy dù sao thì cũng không thể lưu lại trong thôn chúng ta được.”
“Đúng, đúng, người như vậy không thể ở lại chỗ chúng ta được, đuổi cô ta ra khỏi thôn, để cho cô ta thích đi đâu thì đi.”
"Đúng là như thế, đúng là như thế, tôi còn chưa từng thấy qua nha đầu nào có lòng dạ đen tối xấu xa như vậy, lúc này mới bao nhiêu tuổi chứ."
"Còn không phải như vậy sao, đây chẳng phải là tay lão luyện trong việc gây rối sao."
"Đúng đúng đúng, cũng không thể lưu cô ta lại được nữa, đuổi ra ngoài."
Các bà các thím các cô các dì mỗi người một câu nói, tình cảnh lập tức ồn ào lên.
Sân trong nhà trưởng thôn lại một lần nữa náo nhiệt lên, các bà các thím các cô các dì càng nói càng hăng hái, đều đã có người bắt đầu động thủ đẩy Trương Diễm Thu lên, hận không thể lập tức đuổi Trương Diễm Thu ra khỏi thôn.
Lâm Ngọc Trúc...
Lâm Ngọc Trúc: Cô hiện tại có phải là có chút dư thừa?
Lâm Ngọc Trúc nhìn trưởng thôn, trưởng thôn lại nhìn cô.
Không nói đến vụ kiện cáo giữa hai người, Trương Diễm Thu lúc này là sợ thật sự, môi không ngừng run rẩy, trong lòng thì hoảng hốt sợ hãi.
Nếu bị trục xuất trở về, nơi mà cô ta có thể đi cũng chỉ có thể là nông trường cải tạo lao động.
Vừa nghĩ đến đây, Trương Diễm Thu lập tức mở miệng nói: