Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 174
Cập nhật lúc: 2024-10-07 06:29:40
Lượt xem: 64
Nếu đã nói muốn ăn thịt, vậy thì nói làm là phải làm, đợi đến lúc đêm khuya vắng người, Lâm Ngọc Trúc quay lại không gian, việc đầu tiên chính là bảo Ba Béo mổ heo.
Mệnh lệnh vừa ban xuống, quầng sáng đúng lúc sáng lên, vô số công cụ mổ heo đa dạng hiện ra trước mắt.
Lâm Ngọc Trúc:...
DTV
Cuối cùng cô vẫn mua một bộ công cụ mổ heo có giá thấp nhất.
Ba Béo vung con d.a.o mổ heo đi tới nông trường, Lâm Ngọc Trúc nhân tiện đi xem dầu đậu nành ép ra gần đây được bao nhiêu rồi.
Vừa xem thì thấy rất tốt, đã ép ra được mấy trăm cân rồi, đủ cho cô bán một khoảng thời gian rồi, có thể cân nhắc trồng đậu nành lâu dài.
Đang kiểm tra đậu nành, cô phát hiện Đại Béo cũng bắt đầu đi về phía nông trường, trong lòng cô buồn bực tự hỏi Đại Béo đi làm gì vậy.
"Nó đi giúp trói heo rồi." Hệ thống tốt bụng giải thích.
Lâm Ngọc Trúc:... Vậy ban đầu tại sao không gọi luôn Đại Béo, Ba Béo có hơi ngốc.
"Người máy mấy đời trước quả thực có chút khuyết điểm về IQ, nhưng mà người máy mới nhất của chúng tôi rất tốt, bất kể là về vẻ ngoài hay là IQ cũng đều có thể so với người thật, túc chủ có ý định tìm hiểu đôi chút không?"
Không, không có hứng thú.
Hệ thống lại khôi phục lại sự yên lặng.
Lâm Ngọc Trúc đứng dậy quay trở về căn nhà gỗ nhỏ soát đề thi, nữ chính người ta cũng đang chăm chỉ chịu khó, một người qua đường như cô há chẳng phải càng nên cố gắng hơn sao.
Chưa kể hệ thống này biết kiếm tiền, sau khi cô đọc xong sách giáo khoa cấp hai cấp ba, hệ thống lại tự bật hiệu ứng âm nhạc, tặng cho cô một bọc quà lớn.
Vừa mở ra xem, hay lắm, là một bộ đề thi.
Sau đó hệ thống lại khởi động chương trình chào hàng quen thuộc, cuối cùng mỗi đề thi bán cho cô với giá năm ngàn điểm cống hiến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-174.html.]
Lâm Ngọc Trúc bày tỏ mình đã phục sát đất.
Sau khi soát một bộ đề thi, hệ thống thông báo thịt lợn của cô đã được cất vào trong kho.
Lâm Ngọc Trúc mở hệ thống kho ra xem, phát hiện Ba Béo rất giỏi, các bộ phận của thịt heo đều được chia đều, cô bán thủ heo và nội tạng cho hệ thống, thu hoạch được không ít điểm cống hiến.
Sau đó lại kiểm tra kĩ, thịt chân trước, chân sau có bốn mươi lăm cân, thịt ba rọi có hai mươi lăm cân, thịt sườn hai mươi cân, xương sườn và cột sống có ba mươi lăm cân, xương có mười cân, cộng thêm chân giò và móng heo, tất cả sản phẩm của một con heo gần như chỉ có như vậy.
Lâm Ngọc Trúc tính sơ sơ, chỉ riêng thịt heo đã có thể bán được hơn hai trăm đồng.
Trong đầu hiện ra hình ảnh tám con heo đang kêu gào đòi ăn trong nông trường, Lâm Ngọc Trúc cảm thấy bản thân sắp giàu to rồi.
Có giàu hay không tạm thời chưa nói vội, giờ là lúc để Ba Béo thể hiện tài năng nấu nướng, đã tối rồi, cô cũng không ăn nổi gì nữa, thôi thì kho một chiếc chân giò làm đồ ăn khuya vậy.
Vừa hạ lệnh xong thì nhìn thấy Ba Béo chầm chậm từ phía sau đi tới, vào nhà bếp.
Đại Béo dừng lại trước cửa, sau đó chạy tới bên cạnh Lâm Ngọc Trúc, chớp mắt một cách ngây ngốc.
Lâm Ngọc Trúc nhìn chằm chằm nó, suy nghĩ một lát rồi nói: "Hay là mày đi hái ít dâu tây đi."
Sau khi Vương Tiểu Mai lại một lần nữa thể hiện độ thính của chiếc mũi, cô rất ít khi ăn dâu tây vào ban ngày.
Đại Béo nhận được mệnh lệnh thì vui sướng đi ra vườn.
Đợi đến khi món móng giò kho tàu thơm nức mũi được dọn lên, nước miếng của Lâm Ngọc Trúc tràn lan, gì mà vừa mới ăn cơm xong, gì mà vừa ăn hết một đĩa dâu tây, chỉ dựa vào chiếc móng giò hội tụ đầy đủ sắc hương vị này, cô hoàn toàn có thể ăn hết trong một tiếng.
Khỏi phải nói thịt lợn được nuôi hoàn toàn bằng lương thực thật sự rất thơm, tay nghề nấu nướng của Ba Béo không tệ, món móng giò kho này ngon hơn nhiều so với nhà hàng sau này làm.
Nhưng so với thịt kho tàu của quán cơm quốc doanh, cô cứ cảm thấy còn kém một chút xíu.
Cảm thấy hình như thiếu mất thứ gì đó, sau khi Lâm Ngọc Trúc ăn hết một chiếc móng giò, còn đang suy nghĩ xem có phải thiếu chút hơi người không?
Đêm nay Lâm Ngọc Trúc ngủ cực kỳ không ngon giấc, cũng hết cách, ai bảo cô đã ăn quá nhiều.