Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 167
Cập nhật lúc: 2024-10-07 06:28:07
Lượt xem: 77
Nhìn phương hướng Thẩm Bác Quận rời đi, Lâm Ngọc Trúc nghĩ cũng không biết Lý Hướng Bắc và Thẩm Bác Quận có quen biết nhau hay không, rồi Thẩm Bác Quận có phải người nằm vùng bị trọng thương kia hay không.
Vương Tiểu Mai nhìn Lâm Ngọc Trúc vẻ mặt ngưng trọng đi vào, hỏi: "Làm sao vậy? Ai gọi cô đấy?”
Bị quấy rầy như thế, Lâm Ngọc Trúc cũng không suy nghĩ nữa, nam nữ chính đều không có vấn đề gì thì bọn họ hẳn là coi như an toàn đi.
Lâm Ngọc Trúc cảm thấy sau này cô nên cẩn thận, để ý một chút là được.
"Ừm, người đưa thư."
"Hả? Trong nhà cô gửi thư cho cô? Xảy ra chuyện gì hả?” Vương Tiểu Mai quan tâm hỏi Lâm Ngọc Trúc, thật sự là biểu tình vừa rồi của cô có chút nghiêm túc.
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, thản nhiên nói: "Không phải, tôi về phòng trước.”
DTV
Vương Tiểu Mai chớp chớp mắt, cảm thấy không khí không đúng lắm, nhưng cũng không tiếp tục truy vấn nữa.
Lâm Ngọc Trúc lúc này thật sự là có chút lo lắng, cô lật qua sách giáo khoa của nguyên chủ, bắt chước bút tích của nguyên chủ một chút, lừa gạt nhà họ Lâm - người không quan tâm lắm đến nguyên chủ còn được, nhưng còn cái người tên Khâu Minh này? Thật sự là khó để mà nói.
Lâm Ngọc Trúc sau khi trở về phòng thì mở bức thư ra xem tỉ mỉ.
Trong thư, lần này Khâu Minh rõ ràng có chút thấp thỏm, hỏi cô có nhận được thư của anh ta hay không.
Phong cách trong thư thay đổi rất nhiều so với trước đó, không có một câu nói nặng nề trách móc nào cả, từng nét từng nét viết về đủ loại ngày xưa của hai người, dường như là nhớ lại, dường như là níu kéo.
Cuối thư là mong đợi cô hồi âm.
Cái người Khâu Minh này hoá ra là sự tồn tại như kiểu trúc mã nhà bên.
Nếu cô cứ tiếp tục bàng quan mặc kệ như vậy thì tựa hồ có chút không phúc hậu cho lắm, Lâm Ngọc Trúc bất đắc dĩ, lấy ra giấy viết thư hồi âm.
Từng nét từng nét chữ xinh đẹp viết ra từng câu chữ bịa đặt, rằng trong lòng cô đã có người mình thích, người đàn ông này cao một mét tám, diện mạo tuấn tú khiến người khác say mê, rồi nghĩ tới những chuyện trong quá khứ đủ loại đều sai, từ nay về sau không bằng mỗi người một ngả mọi người đều vui vẻ, không cần tiếp tục nhớ lại nữa, cũng không cần liên lạc với nhau nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-167.html.]
Lâm Ngọc Trúc nhìn những nét chữ xinh đẹp trên thư trả lời của cô thì thấy đã có bảy tám phần tương tự với nguyên chủ rồi, chỉ mong sẽ không bị nhìn thấu, chính là trong lúc này Khâu Minh phỏng chừng cũng không có tâm tình chú ý đến chữ viết đi.
Lâm Ngọc Trúc lẩm bẩm với người trong gương: "Đừng trách tôi nha, tôi cũng không thể thay thế cô yêu đương được, cô nói đúng không.”
Đây thật sự là một vấn đề không rõ ràng.
Ngay tại lúc đó, bên tai Lâm Ngọc Trúc vang lên âm thanh của hệ thống nhỏ: "Nhà gỗ đã được xây dựng, ký chủ xin vui lòng chọn kỹ năng sinh hoạt của thế hệ người máy thứ ba, người máy thế hệ thứ ba có hai hạng mục có thể chọn là thợ may và nấu ăn."
Lâm Ngọc Trúc: ... “Chỉ có hai hạng mục còn phải chọn?”
"Đúng là như thế~”
Lâm Ngọc Trúc suy nghĩ một chút, hỏi: "Người máy có kỹ năng nấu ăn có thể ép dầu không?"
"Có thể."
Màn hình trước mắt Lâm Ngọc Trúc lại sáng lên, đủ loại máy ép dầu hiện ra trước mắt cô.
"Có thể thuê yo ~”
Lâm Ngọc Trúc:...
Cuối cùng Lâm Ngọc Trúc chọn người máy nhỏ có kỹ năng nấu ăn, Lâm Ngọc Trúc né tránh người khác đi vào không gian, túp lều nhỏ đã hoàn toàn biến thành một tòa nhà gỗ nhỏ.
Diện tích bên trong phòng cũng không có mở rộng, muốn nói sau khi xây dựng nhà gỗ có chỗ tốt gì, thì đó chính là cô có thể mua người máy nhỏ từ thế hệ một đến thế hệ ba để sử dụng, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có điểm giá trị cống hiến.
So với nhà gỗ thì Lâm Ngọc Trúc càng tò mò hơn về người máy nhỏ đời thứ ba, thời điểm nhìn thấy người máy nhỏ đời thứ ba, Lâm Ngọc Trúc cũng không biết nên nêu cảm nghĩ như thế nào về nó nữa, vẫn là một người máy mập mạp, màu trắng, thế nhưng có thêm hai cái chân có thể đi lại được, ồ, ngón tay càng thêm linh hoạt một chút, còn chống nước.
Nhìn người máy nhỏ thế hệ thứ ba vẫn thấp hơn mình nửa cái đầu, Lâm Ngọc Trúc vỗ vỗ nó nói: "Ba Béo, mi bắt đầu ép dầu đi.”
Lâm Ngọc Trúc thuê máy ép dầu rẻ nhất từ hệ thống, sau đó lấy toàn bộ đậu nành trong kho ra giao cho người máy thế hệ thứ ba.
Lâm Ngọc Trúc còn mua mấy thùng dầu năm mươi cân để đựng dầu, nghĩ qua một thời gian ngắn là có thể bán dầu đậu nành, dầu trong thương thành đắt, hương vị dầu ép ra cũng không giống với thời đại này, cho nên có thể tự mình làm được thì tốt nhất vẫn là tự mình làm.