Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 139
Cập nhật lúc: 2024-10-06 21:32:10
Lượt xem: 73
Một thím đi sau thím Vương nhìn Lâm Ngọc Trúc và Tống Chí Cao, trêu ghẹo: “Ôi chao, thanh niên trí thức Lâm đau lòng thanh niên trí thức Tiểu Tống kìa. Tôi thấy đôi nam nữ này phối hợp tối thật, làm việc cũng không thấy mệt.”
Tống Chí Cao đỏ mặt, cậu ta xấu hổ nói năng lộn xộn.
“Đội trưởng, có người bôi nhọ cháu.”
Tiểu đội trưởng đội ba và đại đội trưởng: …
Vị thím kia lập tức sợ hãi, bà ta lặng lẽ cản Lâm Ngọc Trúc: “Này, suỵt, cháu Lâm, thím nói giỡn với cháu thôi.”
“Đội trưởng, có người nói đùa với cháu.” Lâm Ngọc Trúc lại hô to.
Tiểu đội trưởng đội ba không còn cách nào khác, anh ta đành hét lên với tổ của bọn họ: “Không mệt à, mau làm việc chăm chỉ đi, ai nói nhảm nữa thì tôi trừ điểm công đấy!”
Vừa nghe đến điểm công, vị thím kia nhanh chóng đàng hoàng trở lại.
Thím Lý ở đằng sau bà ta nói: “Bà động vào con tiểu sát tinh kia thì không có kết cục tốt đẹp đâu.”
Thím kia càng ngậm miệng, bà ta thầm nghĩ bà ta nói ít lại được không.
Lỗ tai của Lâm Ngọc Trúc được yên bình, tâm trạng lập tức sảng khoái. Cô phát hiện có đôi khi các thím giống học sinh tiểu học, không tố cáo thì không đàng hoàng. Có vẻ như cô cũng trẻ con giống vậy, chậc, càng sống càng trẻ lại.
Tuy cô kéo xe, nhưng cô nhận ra đồng chí Tiểu Tống đẩy mạnh ở đằng sau, cho nên cô kéo cũng nhẹ nhàng hơn, đồng chí Tiểu Tống này đúng là đứa trẻ thật thà.
DTV
Lúc này, đường đất gập ghềnh, ổ gà ổ vịt, còn có cả đá nên khi đẩy lương thực phải thật cẩn thận, nếu không thì xe sẽ đổ ngay.
Lâm Ngọc Trúc cũng không biết cô đã đẩy xe bao lâu, đến khi vào thị trấn thì mồ hôi đã chảy ròng.
Khi đến kho lương thực, Lâm Ngọc Trúc nghẹn họng nhìn trân trối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-139.html.]
Hàng dài đội ngũ ở bên ngoài sân của kho lương thực, bên trong thì đầy xe đẩy hai bánh và người, làm ai nhìn cũng ngứa ngáy cả da đầu. Cuối cùng Lâm Ngọc Trúc cũng biết vì sao trưởng thôn thà mất mặt, để người khác chê cười cũng muốn giành đi trước.
Người quá nhiều, bọn họ vừa xếp hàng thì lại có thêm mấy thôn nữa đến đưa lương thực, đội ngũ càng lúc càng nhiều.
Đứng dưới ánh nắng nóng bức, ngoài chờ ra thì cũng chỉ có chờ.
Đến khi Lâm Ngọc Trúc sắp bị phơi khô, đội ngũ mới bước thêm được mấy mét.
Ở trong hoàn cảnh này mới biết khổ. Lâm Ngọc Trúc rất nể phục nhóm thanh niên trí thức và thôn dân thập niên này.
Những ngày tháng như vậy thật là quá khó khăn!
Lý Bàn Tử sắp biến thành cục gạch, chỗ nào cần thì đến chỗ đó. Đợi đến lượt thôn Thiện Thủy cũng là lúc anh ta đến đây kiểm tra lương thực. Anh ta cầm trụ sắt rỗng chọc vào từng bao, sau khi rút ra thì ống sắt lập tức có lương thực.
Lý Bàn Tử đổ lương thực vào tay rồi vừa quan sát vừa nhấm nháp, sau đó nói cấp bậc chất lượng với nhân viên ở phía sau anh ta.
Đến khi Lý Bàn Tử thấy Vương Tiểu Mai, anh ta ôi lên một tiếng, nói: “Em gái hết bệnh rồi sao?”
Vương Tiểu Mai gật đầu, nghĩ lòng dạ của Bàn Tử còn khá tốt, cô ta nói: “Anh Bàn Tử làm ở trạm lương thực sao, công việc này tốt thật!”
Xem kìa, để người ta ăn đến trắng trẻo mập mạp.
Lý Bàn Tử hơi đau lòng, vì sao cứ phải gọi anh ta là anh Bàn Tử, mấy cô gái nhỏ này đúng là dùng giọng nói ngọt ngào để cắm d.a.o vào tim anh ta.
Có người quen thì dễ làm việc, Lý Bàn Tử kiểm tra sơ qua rồi cho phép người dọn lương thực vào. Anh ta nghĩ Vương Tiểu Mai đang bệnh, phải nhanh về thôn mới được.
Đến khi Lý Bàn Tử kiểm tra Lâm Ngọc Trúc, anh ta cũng ôi một tiếng: “Em gái, lại gặp.”
Lâm Ngọc Trúc cười hì hì: “Anh Bàn Tử, hình như anh gầy thêm chút thì phải.”
“Thật sao?”