Xuyên Vào Môn Phái Tu Tiên, Ta Làm Nữ Chính - Chương 153
Cập nhật lúc: 2024-11-20 21:51:07
Lượt xem: 1
Sáng sớm ngày hôm sau Hoàng Nhị Tiền mang linh thạch đến chân núi Thiên Cơ Môn.
Không chỉ là linh thạch mà hắn còn chọn ra vài loại tài liệu đặc biệt trong số các loại tài liệu thu mua được chuẩn bị đưa cho Diệp Tố.
“Tới sớm như vậy?” Diệp Tố còn đang ngồi xổm ở đại môn trầm tư, nhìn thấy Hoàng Nhị Tiền thì có chút kinh ngạc.
“Sửa soạn linh thạch một đêm là đủ rồi.” Sắc mặt của Hoàng Nhị Tiền tốt hơn trước không ít, tuy rằng trên mặt có chút mỏi mệt nhưng so với lần ban đầu gặp mặt thì hiện tại hắn lưng eo thẳng thốn, cũng không còn nét khô gầy tặc khí trong quá khứ.
Khó có khi thấy Diệp Tố nghiêm túc yêu cầu một việc như vậy, Hoàng Nhị Tiền lo nàng cần dùng gấp nên đêm qua hắn trắng đêm gom góp linh thạch khắp nới, sợ chính mình đem tới chậm.
“Đa tạ.” Diệp Tố đứng dậy nhận lấy linh thạch Hoàng Nhị Tiền đưa qua.
“Một túi Càn Khôn khác là tài liệu mà tài liệu hành thu được trong một năm này, cô xem thử có thể dùng được hay không.” Hoàng Nhị Tiền thở dài, “Tu sĩ bình thường như bọn ta cũng không có cách nào có thể đối phó được ma vật, chỉ có thể trông cậy vào các tu sĩ lợi hại mà thôi.”
Hắn đưa linh thạch xong, nói mấy câu với Diệp Tố rồi lại vội vã rời đi, còn một đống tài liệu cần thu thập nhập kho.
Diệp Tố vẫn đứng tại chỗ, nắm túi linh thạch, đổ toàn bộ linh thạch ra ngoài, linh thạch nhiều đến nỗi xếp thành một tòa núi nhỏ, xem ra Hoàng Nhị Tiền đã tốn không ít tâm sức để gom được từng này.
Nàng dẫn toàn bộ linh khí vào giữa mắt đại trận, dùng linh lực kích phát trận pháp.
Một lát sau, linh khí trước Thiên Cơ Môn d.a.o động kịch liệt, hộ môn đại trận chậm rãi dâng lên, bao phủ toàn bộ Thiên Cơ Môn.
Trương Phong Phong vốn đang lăn qua lăn lại trong phòng không cách nào ngủ được lúc này nhận thấy được khác thường liền nhanh chóng ngồi bật dậy, chạy như bay ra ngoài, đập vào mất là hộ môn trận pháp đang chậm rãi dâng lên.
Đại đồ đệ không có lúc nào nghỉ ngơi sao? Trương Phong Phong muốn từ Cửu Huyền Phong đi xuống chân núi, vừa lúc nhìn sang thấy Du Phục Thời đã bước ra khỏi phòng vừa đứng lên Khấp Huyết kiếm, ông không khỏi gấp gáp nói: “Phục Thời, cho sư phụ quá giang cùng xuống dưới nhé?”
Du Phục Thời lắc đầu, dẫm lên Khấp Huyết kiếm bay xuống, nhưng Khấp Huyết kiếm linh lại bay ra từ trong kiếm đứng tại chỗ.
Trương Phong Phong giật mình trợn mắt hít một hơi, liên tục lui về phía sau, trong nháy mắt căng ra chuông linh lực phòng hộ: “Ngươi là ai?!”
Nam nhân một thân hồng y này yêu lí yêu khí, thoạt nhìn giống ma nhưng lại giống như không phải ma.
Vân Mộng Hạ Vũ
Khấp Huyết trực tiếp tung ra một quyền đ.ấ.m vỡ chuông linh lực của Trương Phong Phong, vòng tay qua ôm eo chưởng môn, xách ông nhảy xuống dưới chân núi: “Bổn kiếm mang ông đi xuống.”
Cả người Trương Phong Phong cứng đờ, tiếng gió rít gào bên tai, cảnh vật cây cối trong tầm mắt không ngừng lui về phía sau vun vút: “……” Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Mặt khác ở dưới chân núi, Hồ trưởng lão cũng bị kinh động mà chạy ra.
Riêng Vu thủ vệ vẫn an tĩnh ngồi ở trước bàn, ông chỉ thoáng nhìn ra ngoài một cái sau đó liền thu hồi ánh mắt bắt đầu sửa sang lại thư tịch.
Sau khi hộ môn đại trận hoàn toàn dâng lên, tất cả các lỗ hổng đều có thể thấy được rõ ràng, Diệp Tố lại một lần nữa phóng thích thần thức bao trùm lên toàn bộ đại trận, nàng muốn tìm ra chỗ khác thường.
“Đây là đang làm gì đây?” Hồ trưởng lão đứng giữa Thí Luyện Trường lẩm bẩm.
Theo sau là Du Phục Thời và Trương Phong Phong cũng lần lượt đi xuống từ Cửu Huyền Phong.
Trương Phong Phong một đường hãi hùng khiếp vía, rốt cuộc cũng bình an đáp xuống, ông chỉ vào Khấp Huyết: “Ngươi, ngươi……”
“Đây là kiếm linh.” Hồ trưởng lão nói với Trương Phong Phong, “Học nhiều hơn, trải nghiệm nhiều hơn, nói không chừng tương lai con cũng có thể luyện ra pháp khí có linh.”
Trương Phong Phong nghe vậy khiếp sợ: “Kiếm linh!”
Ông lập tức giữ chặt Khấp Huyết đi qua đi lại đánh giá, nỗi sợ hãi vừa rồi như chưa từng xuất hiện.
Khấp Huyết kiêu ngạo mà ngẩng đầu, tùy ý để Trương Phong Phong đánh giá, là một tà linh trên trời dưới đất có một không hai, hắn đáng giá ánh mắt chiêm ngưỡng của tất cả mọi người!
Du Phục Thời đứng ở bên cạnh, an tĩnh nhìn Diệp Tố ở đằng trước, Khấp Huyết kiếm bị hắn ném ở dưới chân.
Sau khi bị đánh giá xong thì Khấp Huyết liền lập tức chạy tới, nhặt lên chính mình, đau lòng mà thổi thổi bụi bặm ở trên kiếm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-mon-phai-tu-tien-ta-lam-nu-chinh/chuong-153.html.]
Nhận một chủ nhân không yêu quý kiếm là việc xui xẻo nhất đời này của Khấp Huyết hắn, tuy rằng lúc trước hắn có xúi giục náo loạn không ít nhưng hiện tại rõ ràng hắn đã cải tà quy chính!
……
Sau khi thần thức bao trùm lấy hộ môn đại trận Diệp Tố mới nắm rõ được toàn bộ trận thế của đại trận cùng với tình trạng hiện tại của nó.
Đại trận rách nát bất kham, có không ít dấu vết tu bổ, tuy nhiên có không ít chỗ thì trình độ sửa chữa chỉ có thể nói là tạm được, khó trách về sau cứ mỗi trăm năm lại phải tu sửa một lần.
Hộ môn đại trận quá mức phức tạp, với cảnh giới hiện tại của Diệp Tố thì không cách nào có thể xem hiểu hoàn toàn, vì thế nàng chuyển sang nghiên cứu nhưng chỗ có dấu vết sửa chữa qua, xem xét những chỗ này quả nhiên phát hiện ra trong đó có trận trung trận.
Thật sự có người đã động tay động chân, Thiên Cơ Môn đều là luyện khí sư, đối với trận pháp không có nhiều hiểu biết, căn bản sẽ không ai nghĩ đến có người sẽ cất giấu trận pháp khác trong hộ môn đại trận.
Những trận trung trận này được che giấu thập phần cẩn thận, nếu không phải bản thân Diệp Tố mang theo hoài nghi phỏng đoán phục họa thì chắc chắn sẽ không cách nào phát hiện nó có thể rút ra linh khí. Thậm chí còn có vài cái trận trung trận mà nàng không thể bóc tách ra được.
Diệp Tố mở mắt ra, xoay người liền thấy ba người trên Thí Luyện Truyền đều đang đổ dồn ánh mắt nhìn mình.
“Thế nào?” Trương Phong Phong khẩn trương hỏi.
“Hộ môn đại trận xác thật đã bị người động tay động chân.” Diệp Tố nói, “Có rất nhiều chỗ con xem không hiểu nên không thể chữa trị được.”
Sắc mặt Trương Phong Phong khó coi: “Mấy ngàn năm từ trước đến nay, số người tới Thiên Cơ Môn tu sửa đại trận không hề nhỏ.”
“Con nghe nói đều là thỉnh người Vạn Phật Tông tới có đúng không sư phụ?” Diệp Tố hỏi, hôm qua khi truy tung phương hướng của linh khí, nó rõ ràng dẫn đến các bí cảnh mà các nàng đã từng đi vào, hơn nữa Tứ Lăng Đài Sen Pháp Trượng lấy từ một trong các bí cảnh đó vẫn còn nằm trong túi nàng đây, rất khó để không nghi ngờ chuyện này có quan hệ với Vạn Phật Tông.
“Vào thời kỳ Thiên Cơ Môn cường thịnh nhất, tu sửa hộ môn đại trận đều là mời tông chủ Vạn Phật Tông, sau lại đổi thành đại trưởng lão, cuối cùng là trưởng lão, đến 500 năm trước thì không có người nhận lời nữa.” Hồ trưởng lão tuy rằng không rõ lắm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng có vài chuyện ông biết nên vẫn muốn nói ra.
Thật ra Thiên Cơ Môn từ hơn hai ngàn năm trước đã có dấu hiệu xuống dốc, tuy nhiên các đại tông có thịnh có suy, đây là một chuyện hoàn toàn bình thường. Mãi cho đến hơn 500 năm trước, rõ ràng Thiên Cơ Môn vốn đang có xu thế quay lại đỉnh cao thì lại vì thiên tài quá nhiều, luyện ra pháp khí phẩm giai quá cao mà dẫn đến linh mạch hoàn toàn khô cạn, và sự kiện quá mức hiếm lạ đó đã trở thành giai thoại cuối cùng của Thiên Cơ Môn.
“Vạn Phật Tông đối với trận pháp tinh thông bậc nhất.” Trương Phong Phong thở dài, “Cả con cũng xem không hiểu thì trận pháp hộ môn này phải làm sao để giải trừ đây.”
Uổng công ông nhiều năm như vậy luôn tích cóp một chút linh thạch cuối cùng để vận hành đại trận.
Diệp Tố bình tĩnh nói: “Trận pháp hỏng rồi cứ trực tiếp loại bỏ là được.”
Trương Phong Phong nghe vậy tức khắc đôi mắt liền sáng ngời: “Đại đồ đệ, đầu óc con quả nhiên là dùng tốt.”
Diệp Tố đối với đại trận không xem hiểu được hoàn toàn nên chỉ có thể dùng phương pháp lấy bạo lực phá trận, nhưng mà nàng đã xem nhẹ ụy lực của hộ môn đại trận này.
Đã nói thì phải làm ngay, hiện tại bọn họ cũng biết mắt trận nằm ở đâu, hủy trận càng thêm dễ dàng hơn một chút.
Trương Phong Phong tức khắc liền tụ tập linh lực, tung ra một kích về phía mắt trận, mang theo phẫn nỗ bị lừa gạt mấy trăm năm qua.
Tuy nhiên, mặc dù hộ môn đại trận đúng là không thể hoàn toàn ngăn cản được công kích từ bên ngoài nhưng muốn phá hủy nó cũng không phải đơn giản như vậy.
Uy lực từ một kích của Hợp Thể hậu kỳ Trương Phong Phong không tính là nhỏ vậy mà khi đánh vào trên mắt trận thì lại bị đại trận phản phệ, ông trực tiếp bị một kích trả ngược lại đánh bay ngã xuống đất.
“Chưởng môn?” Hồ trưởng lão lập tức tiến đến nâng Trương Phong Phong dậy.
“Mắt trận……” Trương Phong Phong giãy giụa đứng lên, nhìn về phía mắt trận, “Vì sao không hề sứt mẻ gì?”
Diệp Tố nhíu chặt mày, chẳng lẽ chỉ còn cách phải nghiên cứu thấu triệt đại trận trước mới giải quyết được sao?
Với cảnh giới hiện tại của nàng mà nói, có vài thứ trên pháp trận nàng hoàn toàn xem không hiểu, cần phải tiến giai mới có thể cảm nhận được đường lưu chuyển của linh khí trong trận pháp.
Du Phục Thời nghiêng đầu nhìn Diệp Tố nhăn mày, bỗng nhiên vươn tay về phía Khấp Huyết.
Khấp Huyết vẫn còn đang ôm lấy bản thể của mình, thấy chủ nhân vươn tay thì không tình nguyện đặt kiếm vào trong tay hắn.
Du Phục Thời rũ mắt rút ra Khấp Huyết kiếm, Khấp Huyết cũng trở về trong thân kiếm, huyết hồng kiếm đón lấy tia nắng đầu tiên trong ngày, trong một khắc khi Du Phục Thời giương mắt, hắn cũng đồng thời phi thân c.h.é.m thanh kiếm trong tay về phía hộ môn đại trận đã sừng sững vạn năm của Thiên Cơ Môn.
—— mắt trận ầm ầm tan vỡ.