Xuyên vào Không Gian Linh Tuyền, Ta Tích Trữ Lương Thực - Chương 294

Cập nhật lúc: 2025-07-27 23:13:07
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi những bên thấy một phụ nữ lộ bức tường cao thì họ ngừng đau khổ mà cầu xin, đánh tâm lí của cô, ý đồ cho cô mủi lòng thương xót.

Đinh Mộ lạnh một tiếng, mạt thế nhiều năm như , mà còn giở trò nữa.

Cô lạnh lùng : “Ở đây chúng tiếp nhận ngoài, xin mấy hãy nhanh chóng rời , đừng nán ở đây, nếu đừng trách khách sáo.”

Phía một phụ nữ dáng cao lớn lời của Đinh Mộ, trong lòng cô lập tức cảm thấy , “Chúng đường xa như , những lời đều , thể nhẫn tâm như chứ, chẳng lẽ cô tàn nhẫn chúng c.h.ế.t đấy ?”

“Cô c.h.ế.t thì liên quan gì tới ? Muốn c.h.ế.t thì c.h.ế.t xa một chút, đừng bẩn đất đai của chúng .” Đinh Mộ chút khách sáo mà trả lời một cách mỉa mai.

Thành Tam dẫn đầu lặng lẽ nháy mắt hiệu với mấy phụ nữ nhan sắc ở bên cạnh , mấy đó lập tức lên, Đinh Mộ bức tường bắt đầu than khổ.

“Cầu xin cô cho chúng trong !”

“Chỉ cần cho chỗ ở, thể bất cứ điều gì!”

DTV

thể nhiều việc.”

Mấy phụ nữ càng càng khó coi, thậm chí bọn họ còn tán tỉnh Mai Ngạn Quân và những khác ở tường.

Đinh Mộ thật sự nhịn nữa: “Mấy thích thì cứ ở đó ! Chúng !”

Nói xong, cô liền kéo nhóm Mai Ngạn Quân rời khỏi bức tường.

Trước khi rời , Mai Ngạn Quân dùng ánh mắt lạnh lùng liếc dẫn đầu Thành Tam, thấy rõ ràng động tác nhỏ của .

Thành Tam thấy ánh mắt cảnh cáo của Mai Ngạn Quân, đồng tử của bỗng nhiên co rụt , thể tự chủ mà rùng .

“Tam gia, ?” Có một phụ nữ chút nhan sắc ở bên cạnh cẩn thận hỏi.

Nhìn bộ n.g.ự.c căng tròn của cô , Thành Tam dùng sức bóp bộ n.g.ự.c của cô , đó đẩy cô : “Biến , bây giờ rảnh.”

Người phụ nữ âm thầm hít khí lạnh, nhưng mặt lộ vẻ mặt gì, ánh mắt ai oán một cái, đó ngoan ngoãn đến một bên xuống.

Nhìn thấy phụ nữ rút lui, năm đàn ông đắc lực tay sai của Thành Tam nhanh chóng vây quanh.

“Tam gia, chúng nên gì bây giờ?” Nhìn bức tường cao mười mét cùng với cánh cổng thép vôn-fram vững chắc chút dấu vết đó, Thiết Nhị Quải dùng vẻ mặt chân chó chằm chằm Thành Tam, chờ đợi mệnh lệnh.

“Nếu , chúng thể trực tiếp tấn công .” Người chuyện chính là Lý mặt rỗ, mặt đầy những vết sưng tấy và vết rỗ nhỏ, vẻ mặt hung ác tàn nhẫn.

“Lúc mới tới, chúng cần cho họ thấy sự chân thành của chúng , cảm thấy phụ nữ đó là hung ác, chúng thể dùng biện pháp dụ dỗ.” Thái Đản cau mày, bất mãn trừng mắt Lý mặt rỗ.

“Tam gia, Thái Đản đúng, chúng cứ từ từ .” Ngũ Trụ là cùng thôn với Thái Đản, bản cũng bản lính gì lớn, điều duy nhất để sinh tồn đó là theo quan sát đám đông.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-khong-gian-linh-tuyen-ta-tich-tru-luong-thuc/chuong-294.html.]

Thành Tam rũ mi mắt xuống, trong đầu tràn ngập hình ảnh xinh Đinh Mộ, cùng với sự khao khát một cuộc sống hơn bức tường đó.

Đinh Mộ xuống tường rào lập tức dùng bộ đàm thông báo cho thím Trần, để bà gọi đang dựng nhà kính đến nhà ăn để họp.

Nhà ăn xây dựng ở giữa tất cả các ngôi nhà, trong nhà ăn hai bàn tròn lớn. Lâm Chí Viễn và Vương Huệ Trinh màn hình giám sát, hai thông qua màn hình giám sát vẫn đang đám bên ngoài tường rào.

Mọi quanh bàn, chờ Đinh Mộ và Mai Ngạn Quân lên tiếng. Không ai gì, bọn họ rằng mỗi khi họp với thì thường là những chuyện nhỏ.

Thấy , Đinh Mộ trực tiếp lên tiếng: “Hơn hai trăm bên ngoài đến từ huyện Tùng Lâm gần đây, thời gian đừng khỏi tường rào.”

dứt lời, Lâm Chí Viễn cau mày : “Ngạn Quân, chúng nên ứng phó với những dân đói khổ bên ngoài thế nào đây?”

Nhớ đến hành động lén lút và ánh mắt đánh giá Đinh Mộ của Thành Tam, ánh mắt Mai Ngạn Quân lóe lên một tia sát khí, trầm giọng : “Trước cần để ý đến bọn họ, đợi lâu bọn họ tự nhiên sẽ rời .”

“Nếu bọn họ gặp chuyện ở bên ngoài thì ?” Lâm Chí Viễn tiếp tục .

“Bọn họ đến đây, chẳng lẽ chúng chịu trách nhiệm cho bọn họ ?” Đinh Mộ hiểu ông gì.

Vương Huệ Trinh thăm dò : “Có thể cho một ít lương thực để bọn họ ?”

“Cho lương thực ư? Lương thực nhà chúng là do gió lớn thổi đến ?” Thím Trần nhịn , giọng lập tức cao lên vài độ.

Vương Huệ Trinh bất ngờ dọa nhảy dựng, lí nhí : “Nếu , bọn họ cứ ở bên ngoài mãi cũng là chuyện .”

Đinh Mộ liếc mắt vợ chồng Lâm Chí Viễn, ánh mắt lạnh lùng, giọng lạnh lùng: “Bọn họ thích ở thì cháu quản , nhưng đừng dẫm lên giới hạn của cháu, nếu bọn họ dám đánh chủ ý lên thung lũng, hậu quả là điều bọn họ thể gánh chịu .”

Lâm Chí Viễn phóng to hình ảnh màn hình của một trong các camera, mấy đứa nhỏ đói đến da bọc xương xuất hiện màn hình, ông chút đành lòng: “Có thể cho bọn họ một phần cứu trợ ?”

“Tại ?” Đinh Mộ lập tức hỏi ngược .

“Ông Lâm, ông hồ đồ ! Bây giờ là lúc nào, ông ? Tục ngữ một chén cơm ân, một đấu gạo thù, một khi sự mở đầu , bọn họ chúng lương thực chịu thì ?

Việc cứu trợ đơn phương sẽ chỉ khiến bọn họ trở nên tham lam. Hơn nữa, hiện tại chúng còn rõ lai lịch của bọn họ, ông như quá mạo hiểm, tán thành ý kiến của Mộ Mộ và Ngạn Quân, tiên cứ quan sát .”

Lưu Hoa Bân già thì lòng mềm yếu, nhưng thời nay khác xưa , bọn họ cuộc sống như ngày hôm nay đều nhờ vợ chồng Mai Ngạn Quân, nếu hai bọn họ dẫn dắt, cả nhà ông c.h.ế.t ở thành phố Dương từ lâu .

Hai vợ chồng nuôi cả một đám lớn như dễ dàng , huống chi là xa lạ quen , rõ lai lịch.

Lâm Chí Viễn nhíu chặt mày, ông thở dài : “ nghĩ thung lũng lớn như , nên thu nhận thêm một để củng cố đội ngũ của chúng .”

Thím Trần xong hừ lạnh một tiếng: “Ông thật dám nghĩ, thung lũng của chúng chỉ mấy cọng rau xanh thể hái ruộng, hơn hai trăm ăn đất hả?

Ông chỉ hưởng thụ, bọn nhỏ kính trọng ông, gọi ông một tiếng chú Lâm, là vì nể mặt ông từng là lãnh đạo cấp của bọn họ, từng cây kim sợi chỉ của thung lũng đều dễ kiếm , thể để ông củng cố đội ngũ là tùy tiện cho .”

Loading...