Xuyên Vào Hiện Trường Vụ Án: Tôi Dựa Vào Huyền Học Bắt Hung Thủ [Vô Hạn Lưu] - Chương 6: Người Tình Quái Đản

Cập nhật lúc: 2025-11-26 12:47:48
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Khánh khom lưng và cố gắng áp sát cửa kính, dường như đang nhắm con mồi nào đó, một ánh sáng lo lắng b.ắ.n cặp kính dày cộp. Anh l.i.ế.m hạt cơm dính bên mép vô tâm múc một miếng cơm.

Trên bảng đăng ký ba mươi tuổi, nhưng ai vẻ bệ rạc là độ tuổi sung sức, đặc biệt là với mái tóc ngắn thưa thớt pha đen trắng đó. Tóm , của Bạch Chiêu Nghênh cũng quá lời.

Người tính cảnh giác cực cao, Lưu Viễn Chí bước văn phòng, thấy trong phản chiếu của kính nên nhanh chóng kéo ghế khỏi cửa sổ và dậy cầm hộp cơm.

Thấy là lạ, lập tức sa sầm mặt, hỏi: “Anh tìm ai?”

Thích An vệ sinh một chuyến, trở về thấy Lưu Viễn Chí vẫn bắt đầu công việc thì bực bội đẩy , hỏi: “Lục Khánh ?”

chính là Lục Khánh.” Anh cứ bàn việc với hộp cơm tay.

Người cần tìm ở ngay mắt, Thích An sốt ruột áp sát, dựa phía bên bàn việc. Cô phát hiện kỹ năng tác dụng với Lục Khánh nên khí thế càng bừng bừng.

“Anh là chồng sắp cưới của Bạch Chiêu Nghênh?”

Từ nụ mỉa mai rõ ở khóe môi, Lục Khánh hiểu đây là đang chế giễu Bạch Chiêu Nghênh một chồng xí như . Kiểu chế giễu quen , lẽ dây Bạch Chiêu Nghênh là chuyện xui xẻo nhất trong đời .

Anh dùng sự im lặng để bày tỏ sự hoan nghênh đối với những vị khách mời.

“Không cần che giấu, xem hồ sơ của . Tháng năm năm ngoái, và Bạch Chiêu Nghênh chia tay, đúng ?” Thích An truy hỏi.

“Các rốt cuộc là ai?” Ý đồ của đến khiến Lục Khánh cảm thấy bất an.

Thích An : “Cục Công an thành phố, phụ trách điều tra vụ án Bạch Chiêu Nghênh.”

Lưu Viễn Chí suýt nữa loạng choạng, cô nàng dối cần nháp.

Lục Khánh cũng ngốc: “Thẻ ngành ?”

“Có thể điều động hồ sơ của , còn cần những thứ đó . Lưu Vân Quế và Chu Sở còn dám trực tiếp bảo xuất trình thẻ ngành.” Thích An phịch xuống chiếc ghế đối diện, chằm chằm đầy áp lực.

“Có vì Bạch Chiêu Nghênh bỏ rơi , nên tay g.i.ế.c cô một cách tàn nhẫn?”

Bàn tay trái cầm hộp cơm của Lục Khánh run rẩy, dường như chịu oan ức lớn, kêu lên: “Cái c.h.ế.t của cô liên quan quái gì đến , còn quan hệ gì với cô từ lâu .”

Lưu Viễn Chí lặng lẽ tiến lên, một tay ấn vai , vốn là an ủi và khuyên khai thật, nhưng ngờ cánh tay Lục Khánh bật lên như điện giật và đột ngột hất hết thức ăn lên Lưu Viễn Chí.

“C.h.ế.t tiệt!” Lưu Viễn Chí vội vàng phủi sạch nước sốt dính từ cổ áo xuống ngực, hoảng sợ tức giận: “Anh ?”

Cú chạm trong mắt Lục Khánh chẳng khác nào hành động bắt giữ của công an, điều khiến tức giận, phát hiện hiểu lầm thì mặt dâng lên vẻ hổ.

Thích An đập bàn, Lục Khánh vấn đề lớn.

“Thành thật khai báo, cái c.h.ế.t của Bạch Chiêu Nghênh liên quan gì đến ?”

Lục Khánh phản ứng mà chằm chằm thức ăn sàn nhà, thất thần. Một lúc , tiếng trò chuyện của nhân viên trở về vang lên ngoài hành lang, Lục Khánh mới hồn, hoảng loạn đẩy Lưu Viễn Chí chạy ngoài.

“Anh bỏ trốn!” Thích An kêu lên.

Lưu Viễn Chí lập tức đuổi theo, chạy khỏi cửa, Lục Khánh chạy trở , tay xách cây lau nhà và chổi, hối hả quét sạch thức ăn thừa sàn nhà lau lau hai . Sau khi chắc chắn sàn nhà dọn sạch, mới thở phào và định mang chổi cùng cây lau nhà cất.

Thích An ngây , dường như lo lắng về đ.á.n.h giá của đồng nghiệp hơn là cái c.h.ế.t của Bạch Chiêu Nghênh, vì đổi cách hỏi chuyện.

“Lục Khánh, đồng nghiệp của sắp . Anh cũng họ thấy chuyện lùm xùm giữa và Bạch Chiêu Nghênh, đúng ?”

và Bạch Chiêu Nghênh hủy hôn từ lâu , cô sống c.h.ế.t, đều quan tâm.” Lục Khánh lảng tránh.

“Tại hủy bỏ?”

“Cô …” Lục Khánh nắm chặt sợi dây treo chổi, trả lời.

Thích An buồn hỏi: “Cô ngoại tình? Anh vẫn còn thích cô ?”

“Nói bậy!” Lục Khánh trừng mắt Thích An, trừng mắt hồi thì mắt đỏ hoe, cúi đầu và dùng cơ thể trốn tránh sự thật, khó khăn kể về câu chuyện của và Bạch Chiêu Nghênh.

Anh và Bạch Chiêu Nghênh cùng nhà máy từ quê tháng ba năm 1995. Ngay từ khi còn ở nhà, cha hai bên ý tác hợp cho hai , đến nhà máy càng thường xuyên thư thúc giục cưới xin. Bạch Chiêu Nghênh là bụng, tổn thương Lục Khánh nên cứ dây dưa, từ chối cũng đồng ý, cho đến tháng hai năm ngoái, cha Lục Khánh phát hiện ung thư, hai gia đình mới chính thức đưa chuyện lên bàn thảo luận.

Bạch Chiêu Nghênh cưỡng ý của cha nên đồng ý kết hôn với Lục Khánh. Lục Khánh đương nhiên hiểu Bạch Chiêu Nghênh vui, nhưng thực lòng thích cô nên bất chấp lao , nghĩ rằng khi kết hôn đối xử với cô . Ai ngờ đến tháng năm, giường cưới, chăn đệm và các vật dụng khác trong nhà đều mua, thiệp mời cũng phát, Lục Khánh mới phát hiện Bạch Chiêu Nghênh tìm một bạn trai ngoài nhà máy, là một du học sinh, công việc , gia thế cũng khá.

Lục Khánh xong như sét đ.á.n.h ngang tai, gia đình vốn túng thiếu, còn vay mượn khắp nơi để tổ chức đám cưới, mà Bạch Chiêu Nghênh ngủ với khác từ lâu, điều khiến giải thích với gia đình như thế nào, giải thích với đồng nghiệp đến chúc mừng . Cơn tức nghẹn khiến c.h.ế.t, thế là một đêm, mượn rượu đến tìm cô gây rối và còn đ.á.n.h cô một trận. Bạch Chiêu Nghênh la hét bảo báo cảnh sát, Lục Khánh giam ở đồn công an, hai ngày Bạch Chiêu Nghênh hòa giải riêng với , mới thả . Kể từ đó, Bạch Chiêu Nghênh và còn quan hệ gì nữa.

Lục Khánh lau nước mắt, giọng khàn khàn: “Đồng chí công an, hết hy vọng với Bạch Chiêu Nghênh , căn bản sẽ g.i.ế.c cô . Xin các tin .”

“Sao là Bạch Chiêu Nghênh, sáng giờ xong !” Giọng một phụ nữ the thé vang lên cánh cửa.

Mặt Lục Khánh trắng bệch, đẩy hai và vội vàng ngoài cất dụng cụ dọn dẹp.

Thích An đầu bóng dáng màu xanh lục ở cửa, đầu tiên thấy nhân viên nhà máy mặc đồng phục. Bóng dáng đó cũng dừng khi thấy vẻ ngoài xinh của Thích An, đó hậm hực cầm hơn một trăm tệ tiền mặt, đến mặt hai tự xưng là công an.

“Đồng chí công an, cái c.h.ế.t của phụ nữ đó liên quan đến Lục Khánh, xin các ngoài.”

“Ôi! Cô bé, liên quan? Chẳng lẽ lúc án mạng xảy , cô ở cùng ?” Thích An khoanh tay và đối diện với phụ nữ duyên dáng, cô luôn cam chịu thua kém.

Lúc Lục Khánh , mặt khó coi, kéo Liễu Đông Mật và bảo cô đừng can thiệp. Liễu Đông Mật càng tức giận hơn.

“Đến lúc , còn bảo vệ cô .” Khóe miệng cô nở nụ hằn học, Lục Khánh tránh ánh mắt cô động tác mời với Thích An cùng Lưu Viễn Chí.

Liễu Đông Mật là chịu ngăn cản. Cô kéo Lục Khánh : “Họ thể vu oan cho !”

, hôm qua Lục Khánh luôn ở bên , cả ngày, và cả buổi tối nữa!”

Lục Khánh kịp ngăn cản cô , đối diện với các đồng nghiệp lượt , sụp đổ cúi đầu. Trong mắt , Liễu Đông Mật phát điên, danh dự cũng hủy hoại. Còn thì , chẳng lẽ quên Bạch Chiêu Nghênh, kết hôn với Liễu Đông Mật kiêu căng ?

Liễu Đông Mật nghĩ như , cô đắc ý, mong tất cả thế giới đều ghét Bạch Chiêu Nghênh thì .

càng độc ác hơn: “Bạch Chiêu Nghênh là một kẻ thần kinh, cô thích đàn ông đ.á.n.h , mắng , thà rằng đàn ông yêu cô , g.i.ế.c cô .”

Nụ đầy độc d.ư.ợ.c của cô một cái tát tan biến. Lục Khánh run rẩy tay, nửa ngày nên lời.

Thích An và Lưu Viễn Chí lén lút khỏi văn phòng, mặt vẫn còn mồ hôi lạnh. Cô nhóc quá hoang dại, suýt nữa lột da Lục Khánh.

Lưu Viễn Chí vỗ n.g.ự.c than thở: “Lục Khánh cũng quá xui xẻo, gặp hai phụ nữ đều bình thường.”

“Cái gọi là gì, SM? Mạc Quốc Chí là S, Bạch Chiêu Nghênh là M ?” Thích An vẻ mặt ghê tởm.

Lưu Viễn Chí : “Cô thấy , tay Lục Khánh run dữ dội.”

“Vậy , đang chột ?” Thích An vô tư bước nhanh về phía .

Lưu Viễn Chí khựng , một nữa nhớ đến sự ăn ý nhắc một hiểu mười khi Tiêu Đường hoặc Tề Đạc ở bên.

“Bệnh nghề nghiệp của kế toán khi đ.á.n.h máy tính hoặc bàn tính. Tay run dữ dội như thì mà siết cổ ?”

“À .” Thích An lúc mới nhận và dừng bước.

Hai đến những nơi khác thu thập manh mối, tiếc là thêm thu hoạch nào.

“Ê, Tiêu Đường ?” Thích An đẩy Lưu Viễn Chí đang thơ thẩn.

“Này, Tiêu Đường!”

Thích An vẫy tay hỏi Lưu Viễn Chí: “Cô đang ăn gì ?”

Tiêu Đường nhai kem cây một cách từ tốn chờ đến. Lưu Viễn Chí đến gần, cô vô thức lùi nửa bước và cảnh giác vết bẩn khác thường n.g.ự.c . Bàn tay Lưu Viễn Chí giơ lên rụt xuống, thất vọng, tại thương luôn là .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-hien-truong-vu-an-toi-dua-vao-huyen-hoc-bat-hung-thu-vo-han-luu/chuong-6-nguoi-tinh-quai-dan.html.]

Thích An thấy cô nhai răng rắc ngừng thì nhịn nhắc nhở: “Bên trong là phẩm màu thôi.”

Tiêu Đường lè chiếc lưỡi vàng cho cô xem: “ .”

Biết mà còn ăn… Thích An bỏ cuộc cứu vãn cô nữa. Cô sang Tề Đạc đang hóng mát gốc cây, hỏi: “Có thu hoạch gì ?”

Tề Đạc lười biếng: “Bên các cô thì ?”

Thích An âm thầm nghiến răng, nhóc dễ lừa, liền kể hết chuyện Lục Khánh, Tề Đạc cũng kể chuyện tổ kiểm định chất lượng.

“Lâm Tây ?”

Tề Đạc : “Đi cùng Chu Sở lấy danh sách nhân viên nhà máy và tài liệu của tổ kiểm định chất lượng.”

Tiêu Đường đồng hồ. Bốn giờ chiều, Lâm Tây gần ba mươi phút. Lò cao rầm rập phun lửa, nhà máy thép là một cảnh tượng sôi nổi nhưng gốc cây chỉ cảm thấy tĩnh lặng và lạnh lẽo. Cô tà khí cuồn cuộn bốc lên từ xưởng sản xuất và tự hỏi bên trong chôn vùi bao nhiêu sinh mạng trẻ tuổi.

May mà ký túc xá công nhân đóng đinh quan tài, nếu những linh hồn đáng thương c.h.ế.t vì t.a.i n.ạ.n trong dây chuyền sản xuất cũng đủ để nhấn chìm họ.

Tề Đạc mặt mày tươi tỉnh và nhàn nhã mở miệng: “Các các chị cảm thấy một đôi mắt bất an đang trốn trong góc chằm chằm chúng ?”

Lưu Viễn Chí kêu nhỏ: “Anh cũng cảm giác ?”

Thích An liếc xung quanh, ánh mắt như gai đ.â.m khiến cô lạnh sống lưng.

Giữa hoảng loạn, Lâm Tây cuối cùng cũng xuống.

Tiêu Đường : “Anh bốn mươi phút .”

Lâm Tây bực bội chia tài liệu cho Lưu Viễn Chí và : “Tên Chu Sở đó dây dưa lề mề, một đống lời vô nghĩa.”

“Ồ.” Tiêu Đường răng rắc nhét nửa cây kem còn miệng.

“Về thôi?” Lưu Viễn Chí đề nghị.

Đối với nhà máy thép mà , Bạch Chiêu Nghênh giống như một chiếc lá, rụng xuống cũng gây quá nhiều sự chú ý, thậm chí khi cúi xuống tìm cũng thể phân biệt giữa những chiếc lá khô rụng đầy đất, chiếc nào mới là cô gái từng đầy sức sống đó.

Mấy thất vọng đường về. Buổi sáng rõ ràng còn mang theo sự phấn khích nhỏ rằng hôm nay lẽ sẽ chút thu hoạch, nhưng bây giờ ngoài những thông tin lẻ tẻ, bóng dáng hung thủ cũng thấy.

Kỳ lạ quá! Điều khác so với những vụ án đây. Trước đây dù gặp vụ án phức tạp đến , họ cũng thể khoanh vùng một hai nghi phạm. Những chơi cũ mặt nặng trĩu trong lòng, nghĩ đến việc khu ký túc xá ma thì bước chân càng nặng nề hơn.

Bước chân Tiêu Đường nhỏ nhưng nhanh, ba bước thành hai chạy đến quầy tàu hũ. Hôm qua đến, cô để ý thấy ở cổng một gánh hàng nhỏ như . Cô gái bán tàu hũ tết tóc đuôi sam lớn, khuôn mặt màu da bánh mật nở hai đóa hồng phấn cao nguyên, đôi mắt tròn lên linh hoạt.

Gánh hàng nhỏ cải tạo từ xe ba gác, chở ba thùng gỗ nhỏ, lượt tàu hũ, chè đậu xanh và sương sáo.

Trên đầu xe kéo một lá cờ nhỏ, chữ trắng nền đỏ Tàu hũ A Hồng.

“Bao nhiêu tiền?” Tiêu Đường chỉ thùng tàu hũ.

“Ba hào một bát.” A Hồng nhe răng .

“Bớt chút .”

A Hồng sững sờ, chuyện cũng thể mặc cả ? “Đều là giá .”

Tiêu Đường nghĩ một lát : “Cho một bát.”

Thích An hết kiên nhẫn, miệng cô bé ăn đồ ăn còn nhiều hơn thời gian chuyện trong ngày. Mấy xúm , A Hồng hỏi ăn một bát . Lưu Viễn Chí xoa cái bụng xẹp lép, cả ngày ăn uống gì, bây giờ nhớ thấy đói, vui vẻ gọi một bát tàu hũ và một bát sương sáo.

Kết quả những khác đều gọi, chỉ còn Lâm Tây hung dữ một bên. Hắn hỏi: “Cô bày hàng ở đây bao lâu ?”

A Hồng vẻ hung dữ của Lâm Tây, dễ dây , thành thật trả lời: “Ba năm.”

Tề Đạc lén múc thêm một muỗng đường trắng, ăn hỏi: “Sao nghĩ đến đây ăn?”

“Cổng nhà máy chú Điền chiếm , thể bày ở đó, đến ngã tư phía , bây giờ công nhân tan tầm đông mới qua đây.” A Hồng lau tay chào Lâm Tây: “Anh ơi, trời nóng, uống bát sương sáo giải nhiệt.”

“Ngon lắm, Lâm Tây, cũng ăn một bát .” Lưu Viễn Chí húp xong sương sáo, cũng khuyên Lâm Tây. Lúc mới để A Hồng múc một bát tàu hũ.

“Có Tăng Nguyên của tổ kiểm định chất lượng ?” Lâm Tây ăn xong nhanh và đưa bát .

“Chị Tăng?”

“Chiều hôm qua, cô đến ký túc xá ?”

A Hồng ngây một lúc ngẩng khuôn mặt hồng hào lên: “Đồng chí, hỏi thăm chị Tăng gì?”

Tề Đạc lúc lau miệng sạch sẽ, : “Không gì, cô thấy thì thấy, thấy thì thấy, cần sợ.”

A Hồng thấy một đám sắc mặt , dường như lo lắng sai sẽ hỏng việc nên vội vàng từ chối nhớ.

“Cô bé, cô nghĩ kỹ , nhớ tức là từng thấy.” Thích An chất chồng bát sứ lên yên xe, A Hồng căng thẳng bưng bát xuống và ánh mắt Thích An chút sợ hãi.

Lâm Tây hỏi: “Rốt cuộc là thấy ?”

Tiêu Đường cảm thấy giọng Lâm Tây quá nặng, cô che chở bên cạnh A Hồng, nhỏ giọng an ủi: “Đừng sợ.”

A Hồng quả nhiên xích gần cô, ngập ngừng một lúc lắp bắp: “Thấy, chị Tăng qua mua tàu hũ.”

Tiêu Đường hỏi: “Mấy giờ?”

“Khoảng giờ .”

Tiêu Đường đồng hồ. Khoảng bốn giờ hai mươi sáu phút, khớp với lời Tổ trưởng Tăng.

“Chỉ một ?”

A Hồng lắc đầu. Cô nhớ rõ chuyện hôm qua. Chị Tăng đỡ Bạch Chiêu Nghênh về đưa tòa nhà. Hai ba phút , cô , mua hai bát tàu hũ, một bát tự ăn, một bát đưa cho chú Liêu.

Hai ba phút đủ để gây án ? Siết cổ Bạch Chiêu Nghênh cộng thêm c.h.é.m g.i.ế.c tàn bạo?

Tiêu Đường suy nghĩ. Chưa đến việc đủ thời gian , một điểm đáng ngờ thể giải thích . Bạch Chiêu Nghênh bếp than, trong nhà cũng nồi niêu xoong chảo, xem nấu ăn. Con d.a.o thái rau đó do Tăng Nguyên mang đến ? Một con d.a.o thái rau dài hơn hai mươi centimet, nhét ở ?

Cô sờ túi. Không thể nào cài ở thắt lưng hoặc trong túi quần áo, sẽ vướng víu bao, kể còn đỡ Bạch Chiêu Nghênh đang bệnh.

Tiêu Đường hỏi: “Lúc đó cô cầm theo đồ vật gì ?” Còn một sợi dây mất tích nữa.

“Tiền…” A Hồng ngây .

Thích An như kẻ ngốc.

Câu trả lời cho câu hỏi Tăng Nguyên gì trong hai ba phút bước tòa nhà nhanh chóng giải đáp ở chỗ Lão Liêu.

Theo mô tả của Lão Liêu, Tăng Nguyên đưa Bạch Chiêu Nghênh đến ký túc xá, hai lên lầu, nhưng Tăng Nguyên ở cửa , chỉ vài câu với Bạch Chiêu Nghênh vội vã rời .

Lâm Tây nghi ngờ ông .

Lão Liêu giận dữ chỉ phòng 411 mà Bạch Chiêu Nghênh ở, kêu lên: “ còn đến tuổi mắt mờ tai yếu!”

Mấy về phía 411, thể thấy phòng. Nếu ở đó, lẽ thể thấy từ thắt lưng trở lên nên Lão Liêu quả thực thể rõ cảnh Tăng Nguyên phòng mà thẳng.

Một nghi phạm khó khăn lắm mới tóm sự thật tuyên bố vô tội một cách phũ phàng. Mấy khỏi thất vọng, nhưng Tăng Nguyên động cơ gây án, thời gian gây án, thậm chí hung khí gây án, cô là hung thủ.

Vậy thì là ai?

Vụ án trở điểm xuất phát, Mạc Quốc Chí.

Thành thật mà , việc đưa Tăng Nguyên danh sách nghi phạm khiến thấy vô lý. Hiện trường đẫm m.á.u mang tính ám thị t.ì.n.h d.ụ.c như , thể nào là do một phụ nữ vóc dáng tương đương gây .

Mạc Quốc Chí, Mạc Quốc Chí, ?

Loading...