Xuyên Vào Gia Tộc Phản Diện - 101: PN 5

Cập nhật lúc: 2025-08-03 16:11:12
Lượt xem: 57

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cái … từ khi nào đặt ở đây?

 

Năm ngoái? Hay mới gần đây?

 

Trần Ánh Trừng nhét đồ trở tủ, ổ khóa nàng giật mạnh đó hỏng, chỉ thể treo lỏng lẻo tay nắm cửa. Nàng cẩn thận chỉnh góc độ, khiến nó trông như vẫn còn khoá chặt như cũ.

 

Ngồi ngẩn ngơ tủ bếp cả nửa ngày, Trần Ánh Trừng cuối cùng cũng kết luận: lẽ là do để .

 

Có thể lúc Giang Tùy Sơn từng nghĩ đến chuyện đó, là bởi vì nàng đột ngột biến mất, tâm trạng sụp đổ mới nảy sinh những suy nghĩ cực đoan như .

 

hiện tại thì , nên mới khóa ?

 

Tuy nhiên…

 

Giang Tùy Sơn thật sự từng ý định nhốt nàng ?

 

Trần Ánh Trừng cẩn thận hồi tưởng những khoảnh khắc khi hai gặp Cực Đảo. Quả thật, Giang Tùy Sơn từng lúc cố chấp, nhưng nay từng thật sự tổn thương nàng.

 

Vậy rốt cuộc chuẩn những thứ để gì?

 

Tủ đóng , lòng hiếu kỳ khiến Trần Ánh Trừng mở nữa. Đầu óc nàng cứ xoay quanh chuyện mãi, đến mức khi Giang Tùy Sơn về, nàng vẫn chút thất thần. Nhìn bóng dáng bận rộn trong bếp, nàng nhịn nhớ đến mấy sợi xích trong tủ .

 

“Trừng Trừng, mệt ?”

 

Giang Tùy Sơn ngẩng đầu, mười ngón tay thon dài đang cầm hai cọng hành, trông cứ như ngọc phỉ thuý chọn lọc kỹ càng.

 

Trần Ánh Trừng vội dời mắt , chút chột , ngáp một cái: “Cũng mệt thật.”

 

“Hôm qua nàng ngủ đủ, ăn xong ngủ tiếp nhé.”

 

Trần Ánh Trừng gật đầu, ngoài dạo một vòng, giả vờ như gì mà về, tựa cửa bếp, lặng lẽ Giang Tùy Sơn.

 

“Chàng ngoài, tiện tay mua chút đồ ăn sẵn? Lại mang về bao nhiêu thứ thế ?”

 

“Đồ ăn sẵn nhiều dầu mỡ, khó bảo quản.”

 

“À, mấy món mua ở ?”

 

“Chợ Bắc, chỗ đầu phố.”

 

“Ồ, mua nhiều , tính ăn nửa tháng ?”

 

“Ta đang định đào cái hầm băng nhỏ ở sân , xem thể trữ bao lâu. cũng thể ăn mãi đồ tươi, nên mua thêm ít hạt giống mang về.”

 

“Chàng thật sự tính sống ở đây lâu dài ?”

 

“Không ?”

 

Trần Ánh Trừng vốn chỉ trêu đùa, nào ngờ Giang Tùy Sơn nghiêng đầu sang. Nụ vẫn nhàn nhạt, nhưng chẳng do ánh sáng, do tâm trạng ảnh hưởng từ chuyện trong tủ, mà nàng luôn cảm giác… nụ mang vài phần sâu xa khó đoán.

 

“Đương nhiên là .” Trần Ánh Trừng dừng một nhịp, nhẹ, “Sau thời gian, chúng thể thường xuyên đến đây nghỉ ngơi. mà… phố dạo chơi ? Ở đó đông vui lắm.”

 

“Ta thích chỗ nhiều .” Hắn hạ nhỏ lửa, thêm, “ nếu nàng , đều cùng.”

 

Đôi mắt Trần Ánh Trừng xoay chuyển, tới ôm lấy eo , : “Vậy mai dạo Đổng Gia Trấn nhé? Hội đèn tháng Giêng hôm ngắm đủ, ở đó mỗi tháng đều treo lồng đèn.”

 

“…”

 

Cơ thể thoáng cứng , Trần Ánh Trừng ôm nên cảm giác rõ hơn ai hết.

 

“Chàng ?” Nàng hỏi tới.

 

“Ngày mai… .”

 

Nghe đồng ý, Trần Ánh Trừng chút hụt hẫng, tay vòng eo cào nhẹ hai cái: “Nếu mai hội đèn thì chuyển qua Thủy Hưng Thành . Biểu tỷ Thẩm Hoán của mới sinh con, mời đến thăm từ đầu năm , qua đó nghỉ ngơi mấy hôm nhé?”

 

“Không nàng thích giao du với bọn họ ?”

 

“Ta chỉ chơi Thủy Hưng Thành thôi, gặp họ là phụ.” Trần Ánh Trừng , nghiêng đầu ngó , “ nếu hứa là theo , thì nữa.”

 

“Ta…” Nồi sôi, Giang Tùy Sơn dậy lấy chén đũa. Nắp nồi mở, nước bốc lên che kín cả khuôn mặt , chỉ còn giọng mơ hồ vang : “ cùng nàng.”

 

“Ăn cơm thôi.” Hắn cúi đầu nàng, hiệu nàng buông tay, bảo: “Nàng cứ ôm thế , thì ăn cơm kiểu gì đây?”

 

“…”

 

Trần Ánh Trừng buông , theo bàn ăn.

 

Sau lưng họ chính là tủ bếp, ánh mắt nàng vô thức dời về phía chiếc khóa nhỏ . Trong lòng khỏi dâng lên một cơn bất an: Thật sự là do Giang Tùy Sơn chuẩn ? Một luôn dịu dàng lời như , thể chuyện như ư?

 

Hay là tâm tà nhưng gan quá lớn?

 

Trần Ánh Trừng cầm đũa lên, nhưng vẫn thất thần. Giang Tùy Sơn ở đối diện nàng, dò hỏi:

“Không đói bụng ? Sao ăn? Hay là hợp khẩu vị?”

 

“Không .”

 

Dưới ánh mắt quan tâm chân thành của , Trần Ánh Trừng cúi đầu, đè xuống mớ tâm tư phần… biến thái của .

 

Cơm nước xong xuôi, Giang Tùy Sơn tiếp tục sửa sang mảnh đất nhà. Trần Ánh Trừng võng, lao động, trong đầu mơ hồ hiện lên hình ảnh: nam cày nữ dệt, trở về cuộc sống thôn quê.

 

Nàng nên từ bỏ việc thêu hoa, nhặt cây kim, thêu cho một chiếc khăn tay đôi giày nhỉ?

 

Chỉ là… tay nghề nàng kém lắm, mấy món đều thảm nỡ . Thế nhưng Giang Tùy Sơn luôn quý như trân bảo mà giữ lấy, nàng đến lúc đến học viện, cùng các trưởng lão gia chủ nghị sự, móc chiếc khăn lộn xộn đó, nhạo.

 

Ở Huyễn Vực đúng là yên , chỉ là… yên quá mức khiến khỏi nhàm chán.

 

Nàng mang hết sách vở của sang đây mới , thêm giấy bút, mực nghiên… Cả đám linh thú thông minh trong sơn trang nữa, nơi linh khí sung túc, hẳn sẽ ích cho việc tu hành của bọn chúng.

 

Nằm võng, suy nghĩ miên man, lúc nhận thì mơ màng ngủ mất. Trong cơn mơ hồ, nàng cảm giác ôm trở về phòng.

 

Giường tre của hai hỏng, Giang Tùy Sơn cái mới, chỉ tìm vài công cụ sửa tạm. Dù sửa xong, nhưng còn chắc chắn như , lên cứ kẽo kẹt vang hoài.

 

Tiếng kẽo kẹt khiến Trần Ánh Trừng nhíu mày, nhưng nàng chẳng buồn mở mắt, chỉ duỗi tay kéo tay Giang Tùy Sơn kê đầu, xoay tiếp tục ngủ.

 

Giấc ngủ sâu, nàng vẫn thể tiếng động bên ngoài. Tất nhiên, cũng bỏ sót tiếng than khẽ và nụ hôn nhẹ như lông vũ.

 

“Trừng Trừng.”

 

“Ừm?” nàng khẽ đáp.

 

“Ngày mai… nhất định ngoài ?”

 

“Ừm…”

 

“Vậy thể… về ?”

 

“Ừm.”

 

Cả quá trình, Trần Ánh Trừng chỉ mơ màng đáp theo bản năng, tuy , nhưng trong đầu như một mớ hỗn độn.

 

Sau khi đáp lời, nàng rơi giấc ngủ sâu hơn. Khi tỉnh dậy thì là chiều, đầu nàng vẫn còn gối cánh tay Giang Tùy Sơn. Hắn nghiêng bên cạnh, nửa còn treo lơ lửng bên mép giường.

 

Trần Ánh Trừng tỉnh táo , ngẩng đầu gương mặt khi ngủ yên bình, nhưng nghĩ tới hai sợi xiềng xích , nhớ đến mấy lời trao đổi mơ hồ trong mộng, trong lòng liền bốc lên một luồng bực dọc chẳng rõ từ .

 

Hắn chuẩn đến mức đó , còn thể kiên quyết một chút chứ?!

 

Trần Ánh Trừng giơ tay chọc yết hầu . Giang Tùy Sơn nhíu mày, mở mắt:

“Tỉnh ?”

 

“Giang Tùy Sơn, ngoài. Đi ngay bây giờ.” Trần Ánh Trừng chờ phản ứng, lên tiếng thúc giục.

 

“Bây giờ?” Hắn vẫn tỉnh hẳn, thần sắc mơ hồ, mặt lộ chút cam lòng, lề mề dậy, “Hội đèn tối mới bắt đầu, ngày mai cũng .”

 

“Chẳng giờ là lúc thích hợp ? Vậy thì tối nay.”

 

“… Được , để thu dọn một chút.”

 

Hắn rõ ràng là mất mát, nhưng vẫn dậy thu xếp hành lý cho nàng. Trần Ánh Trừng thấy thế, liền nhảy lên lưng , giận dữ :

“Thật sự chịu ?!”

 

“Không nàng xem hội đèn ?”

 

“Đi thì sẽ trở nữa .”

 

“Trừng Trừng, nàng còn tới kỳ nguyệt sự mà hỉ nộ vô thường thế ?”

 

Chuyện tới nước , Trần Ánh Trừng cũng chẳng vòng vo nữa. Nàng thẳng đến tủ bếp, mở cánh cửa nhỏ , chỉ bên trong:

“Chàng , thứ là gì?”

 

“……” Trong đáy mắt Giang Tùy Sơn thoáng qua một tia cảm xúc khó lường, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh tới, đáp, “Chỉ là ít lá thôi.”

 

“Lá ?” Trần Ánh Trừng cúi đầu , phát hiện nơi vốn dĩ đặt xiềng xích giờ chỉ còn mấy hộp , khỏi kinh ngạc xổm xuống, “Sao thể? Rõ ràng lúc nãy còn——”

 

“Chàng thừa lúc ngủ dọn ?!” Trần Ánh Trừng nhào tới lục tìm, “Cất ở ?!”

 

“Nàng đang tìm gì , Trừng Trừng——”

 

Giang Tùy Sơn nàng đè ngã, còn sức chống cự, đành để mặc nàng như một tên lưu manh cào loạn áo .

 

“Trữ vật thạch của ?” Trần Ánh Trừng nắm lấy cổ tay , “Đưa xem! Ta rõ ràng thấy hai sợi xiềng xích trong đó, bây giờ chẳng thấy tăm ?”

 

“Xiềng xích gì cơ? Ở xiềng xích? Trừng Trừng, chẳng lẽ nàng ăn nấm lạ trong rừng ?”

 

“Còn dám giả vờ! Giang Tùy Sơn, để lục kỹ tay!”

 

“Trừng Trừng… thật sự …”

 

Hắn tỏ uất ức, xoa cổ tay nàng cào đến đỏ lên, giọng nhỏ nhẹ, “Sao chỗ xiềng xích chứ…”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-gia-toc-phan-dien/101-pn-5.html.]

“Còn vì ? Chắc chắn là định nhốt !” Trần Ánh Trừng lục tung một vòng manh mối, bèn đè ép , gằn giọng: “Đừng giả ngu, giấu ở ?!”

 

“Thật sự —”

 

“Ta , lừa !”

 

“……”

 

“Đang ——!”

 

Hai sợi xiềng xích từ xà nhà rơi xuống, “đoàng” một tiếng nện góc tường.

 

Giang Tùy Sơn vội che mặt, còn định giải thích, “Cái thật là——”

 

Trần Ánh Trừng nắm lấy tay , bật : “Ta ngay mà, nhầm . Tiểu Tước, tâm tư của cũng thật hoang dã nha.”

 

Nhìn biểu cảm của nàng, Giang Tùy Sơn ngẩn : “nàng tức giận ?”

 

“Ta tức giận gì?”

 

“Vì… từng nghĩ như … thật xin …”

 

Trần Ánh Trừng ngơ ngác hơn : “Nghĩ thì nghĩ, việc gì xin ?”

 

“Nàng trách ?” Hắn len lén nàng qua kẽ tay, thăm dò.

 

“Không trách.” Trần Ánh Trừng khẽ hai tiếng, , “Thật cũng từng nghĩ thử chơi mấy thứ… phong phú hơn chút.”

 

“… Phong phú?” Giang Tùy Sơn rõ ràng khựng , đó khẽ bật , “Trừng Trừng, cùng nàng chơi mấy trò phong phú .”

 

Hắn phẩy tay một cái, hai sợi xiềng xích liền bay tay, kế đó khóa lên cổ tay và mắt cá chân Trần Ánh Trừng.

 

“Ta là thật sự giữ nàng nơi huyễn vực , ngày đêm nàng ở bên.”

 

Xiềng xích nặng nề, loại sắt thường, mà còn ẩn chứa cấm chế phong tu vi. Vừa khóa , Trần Ánh Trừng lập tức cảm nhận linh lực trong phong ấn.

 

Hắn chuẩn … đúng là chu thật.

 

Ánh mắt Trần Ánh Trừng ánh lên tia hứng thú, hỏi: “Sau đó thì ? Nếu chịu, định gì?”

 

“……”

 

Giang Tùy Sơn mím môi, mặt hiện rõ vẻ do dự, cuối cùng thấp giọng :

“Vậy thì… đợi đến khi nàng đồng ý.”

 

Trần Ánh Trừng vỗ vỗ n.g.ự.c , vang lên từng tiếng bộp bộp, âm thanh xen lẫn với tiếng xích sắt va chạm, đến thật rối rắm:

“Giang Tùy Sơn, còn hiểu ? Chàng còn giấu cái gì nữa đây?”

 

Hắn mím môi, dáng vẻ như lời thể thốt . Trần Ánh Trừng lắc lắc sợi xiềng xích trong tay, nheo mắt trêu:

“Chàng khoá thế , chẳng lẽ định tới cùng? Cơ hội hiếm đó, Giang Tùy Sơn.”

 

Hắn đầu , nghiêm mặt:

“Không gì cả. Dù nàng hỏi thế nào, cũng sẽ .”

 

Bằng , nàng thật sự sẽ lấy chuyện trêu chọc cả đời.

 

“Thật sự ?” Trần Ánh Trừng nhướng mày, “Vậy từ giờ đến sinh nhật , chúng ngủ riêng.”

 

“……”

 

Giang Tùy Sơn lập tức bật dậy, ôm nàng đến tủ bếp, dời mấy hộp . Bên một ngăn bí mật, lấy từ trong đó một hộp gỗ. Còn kịp mở, Trần Ánh Trừng ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.

 

“Cái là……”

 

Trần Ánh Trừng tựa vai , cơ thể nóng lên, cả mềm nhũn, buồn bất đắc dĩ:

“Giang Tùy Sơn, ngay cả loại đồ vật cũng chuẩn hả?”

 

Nàng từng đề nghị tỷ tỷ bán mấy món dược tráng dương, do Trần Ánh Du phát triển thành hương liệu dùng trong phòng ngủ, các đôi phu thê yêu thích.

 

Chẳng qua, nàng từng nghĩ một ngày chính và Giang Tùy Sơn cũng sẽ dùng tới.

 

“Là tại nàng cứ khăng khăng đòi xem.” Giang Tùy Sơn cắn nhẹ vành tai nàng, giọng còn chút kiềm chế, gần như điên cuồng, “nàng khơi dậy , thì đừng trách một tấc lấn thêm một thước.”

 

Trần Ánh Trừng ngẩng đầu, cởi áo ngoài, nhướng mày:

“Vậy để xem thử, thể lấn thêm tới mức nào?”

 

“……”

 

Ánh mắt tràn ngập cố chấp, nhưng dục vọng mạnh mẽ bao phủ. Hắn hôn nàng với sức mạnh như nuốt chửng, nhưng khi môi chạm thì mềm mại, dịu dàng đến lạ.

 

So với việc nàng rời , càng sợ nàng chán ghét .

 

Trước khi gặp nàng, từng vô tưởng tượng: nếu thể gặp Trần Ánh Trừng, nhất định sẽ giam nàng bên cạnh, mãi mãi chỉ hai .

Nam Cung Tư Uyển

 

Rất nhiều khoảnh khắc khi gặp , suýt nhịn mà trói nàng .

 

chỉ cần nhớ tới nụ tự do của nàng, thể nào nhẫn tâm xuống tay.

 

Hắn chỉ nàng luôn bình an vui vẻ, cho dù bên cạnh cũng .

 

Khi tình cảm dâng trào, Trần Ánh Trừng nâng mặt lên, hôn nhẹ khoé mắt còn đọng giọt nước:

“Khóc cái gì? Hay là sướng quá ?”

 

Hắn mặt :

“Sao nàng giống lưu manh thế?”

 

“Quần áo còn mặc, ai mới thật sự giống lưu manh hả? Mà sợi xích nặng thật đấy.”

 

“Vậy… tháo nhé?”

 

Trần Ánh Trừng đáp tỉnh bơ:

“Nếu chịu thật, thì mang luôn nửa tháng cũng .”

 

“Nàng Thủy Hưng Thành ?”

 

“Lừa đấy. Ta chẳng hứng thú gì gặp Thẩm gia . Đã hứa ở đây nửa tháng với thì sẽ nuốt lời.”

 

Giang Tùy Sơn khẽ “ừ” một tiếng, khoé mắt đỏ lên:

“Trừng Trừng, thật …”

 

“Ta .” Trần Ánh Trừng nghiêng đầu, thấy hai mái tóc họ quấn , :

“Tiểu Tước của là đứa nhỏ ngoan, sẽ chuyện .”

 

một việc… dù sai, cũng quan trọng, vì yêu .”

 

“Cũng đừng nghĩ mấy chuyện kiểu như chỉ cần vui vẻ, cũng .”

 

Trần Ánh Trừng thẳng mắt , từng chữ rõ ràng:

“Nếu , cuộc đời sẽ thiếu một mảng lớn. Ta rời xa .”

 

“Ta cũng cũng thế…” Giang Tùy Sơn nghẹn ngào.

 

Trần Ánh Trừng vòng tay ôm cổ , hôn nhẹ lên môi, :

“Sau nếu cái gì thì với .”

 

“Chỉ hai chúng thôi, sẽ chán ?”

 

“Chàng thấy chán ?”

 

“Không.”

 

“Vậy là . Ta thích Tiểu Tước thành thật như .”

 

Đôi mắt như rửa sạch, sáng lấp lánh:

“Vậy… thể thêm một nữa ?”

 

“Ngủ.”

 

Trần Ánh Trừng xoay , nhắm mắt giả vờ ngủ.

 

Giang Tùy Sơn xuống bên cạnh, giọng mang theo ý :

“Ngày mai nàng ăn gì?”

 

“Muốn uống cháo bí đỏ.”

 

“……”

 

“Không mua bí đỏ hả?”

 

“Ừm.”

 

“Vậy nấu cháo trắng đại .”

 

“Không gạo.”

 

“……”

 

“Hay ăn mì nhé?”

 

“Ngày mai !”

 

“Không cho .”

 

“Chàng cầm tù ! Hạn chế tự do của !”

 

“Nơi một cái hang ngầm, xem ?”

 

“Được đó.”

 

……

Loading...