Xuyên Vào Game Ai Ngờ Thành Boss - Chương 90

Cập nhật lúc: 2025-04-11 15:29:27
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trước màn hình, Trầm Chanh nhìn thấy những ngôi sao nhỏ biểu thị sự vui vẻ hiện ra trên đầu Lệ Vi Lan, mỉm cười.

Lệ Vi Lan thực sự đã cười.

Mặc dù không biết tại sao cô không lấy quà, rõ ràng là vừa rồi đã nhìn chằm chằm vào trái cây rất lâu. Nhưng anh tin, có lẽ cô có nỗi khổ tâm, có điều kiêng kỵ nên không thể trực tiếp xuất hiện trước mặt anh. Sau khi sự việc nhỏ vừa rồi trôi qua, anh không phát hiện ra rằng, bản thân đã rất chủ động giúp cô tìm lý do: “Tôi mua cho cô một phần nữa nhé, được không?”

Bàn tay trái bị kéo.

A, không cần đâu.

Bên trái là đường về nhà, bên phải là đường đến chợ, cô đã xem đủ rồi sao? À, đúng rồi, không còn sớm nữa. Cô phải đi rồi.

Lệ Vi Lan im lặng, trong mắt không rõ vui buồn, anh biết, sau khi về nhà cô lại phải đi rồi.

Anh đã thử rất nhiều lần rồi, sau 10 giờ tối cô hầu như rất ít khi ở đó, mặc dù đôi khi sẽ lên thu hoạch lúa một chút, nhưng kỳ lạ là, lúc anh vào không gian chưa bao giờ nhìn thấy cô.

Có lẽ cô không tiện xuất hiện trước mặt mình là có lý do của cô.

Hôm nay ở chợ đúng là anh đã hành động theo cảm tính, sau khi lặng lẽ đặt trái cây xong vẫn còn lảng vảng ở xung quanh, nhưng nếu không như vậy, cũng không đến nỗi sau này lại tức giận như thế.

Cô là một người dịu dàng, trước kia đối với những người đáng thương mà anh gặp, cô hầu như không từ chối ai, đây là lần đầu tiên anh thấy cô từ chối người khác.

Chắc hẳn là mặc dù cô không nói, nhưng trong lòng vẫn không vui.

Lệ Vi Lan lại mỉm cười, không hề hối hận vì trước đó đã từ chối điều kiện khế ước của đứa trẻ mà nhìn qua thì có lẽ là dị năng hệ thuần thú.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-90.html.]

A, thật tốt, một lần nữa lại giống như suy nghĩ của cô.

Lúc đó nếu cô nhất quyết bắt anh mang đứa trẻ đó theo, anh cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì, may mắn, lần này suy nghĩ của họ vẫn đồng nhất.

Lệ Vi Lan mỉm cười, chút u ám trước đó dần tan đi, anh nhìn về phía bóng tối xa xa, nhỏ giọng nói với cô: “Ngủ ngon, mơ đẹp, ngày mai nhớ đến thăm tôi.”

“!!” Đây là lần đầu tiên Trầm Chanh nhận được lời chúc ngủ ngon và lời hẹn ngày mai ở đây, trong lòng cô dâng lên từng đợt ngọt ngào, Trầm Chanh suy nghĩ một chút, dùng ngón tay móc vào ngón út của con trai, cách màn hình, giống như hai người thực sự đang móc ngoéo vậy.

Một cơn gió nhẹ lướt qua đầu ngón tay anh.

Lệ Vi Lan cảm thấy có người nhẹ nhàng móc vào ngón út của anh, giống như đang nói với anh: “Một lời đã định.”

Đáy mắt anh nở rộ nụ cười như gợn sóng lan tỏa.

Trầm Chanh đóng trang nhân vật, vào “Nhà”, cô thu hoạch lúa của hôm nay, nhìn thấy lời nhắc nhiệm vụ đã biến thành [Lệ Vi Lan hy vọng bạn tích trữ tất cả lúa thu hoạch được gần đây trong không gian đã tích trữ: 20/4000], lại nhìn thời gian hiện tại.

10 giờ tối.

TBC

Cô đành phải miễn cưỡng đặt báo thức lúc 4 giờ sáng, chuẩn bị 4 giờ dậy thu hoạch lúa rồi ngủ tiếp.

4 giờ sáng, tiếng chuông báo thức vang lên.

Trầm Chanh giãy giụa một lúc mới tỉnh dậy thu hoạch lúa, sau đó ngã đầu xuống giường ngủ tiếp.

Buổi trưa, chị Mã ở công ty thấy cô có vẻ mệt mỏi uể oải, sau lần trò chuyện về mèo trước đó, hai người thân thiết hơn một chút, chị Mã liền hỏi cô: “Chanh Tử à, hôm nay sao thế? Con mèo nhà em quậy phá à? Sao trông quầng thâm mắt nặng thế, chị nhìn mà thấy mệt thay em.”

Loading...