Nhưng khả năng đầu tiên mới là lớn hơn.
Bởi vì cho dù thây ma có lấy lại được lý trí, nhưng khi nhớ lại mình đã từng có thể ăn thịt người khác, thậm chí là người thân yêu nhất của mình, thì có bao nhiêu người có thể chịu đựng được cú sốc tâm lý như vậy?
Đối mặt với cuộc sống đã tan vỡ, có lẽ cái c.h.ế.t mới là sự giải thoát tốt nhất.
Trầm Chanh không nghĩ nhiều, thấy Lệ Vi Lan đi theo cặp cha con kia về phía trước, Trầm Chanh không nhịn được hỏi: “Nhiệm vụ giai đoạn hai là ‘bom hạt nhân’, chúng ta có nên quay về không?”
“Không đúng.” Lệ Vi Lan lắc đầu, “Nhiệm vụ này rõ ràng là một nhiệm vụ theo chuỗi. Giai đoạn một là đàn thây ma di chuyển, giai đoạn hai là b.o.m hạt nhân. Nếu có giai đoạn ba, thì rất có thể là ngăn chặn việc phóng b.o.m hạt nhân, phá hủy b.o.m hạt nhân hoặc cải tiến lại điểm rơi và hiệu quả của b.o.m hạt nhân. Nhiệm vụ giai đoạn một đã đưa chúng ta đến đây, tiếp theo chắc chắn không thể bỏ lỡ thử thách của vua thây ma, tôi dám chắc rằng trong thử thách sẽ có chuyện lớn xảy ra.”
Trầm Chanh suy nghĩ nghiêm túc: “Em đều nghe anh, Lan Lan.”
Lệ Vi Lan phân tích xong mọi chuyện, cuối cùng vẫn không kìm được sự lo lắng trong lòng.
Anh lo lắng nhất là thế giới của cô sẽ còn xảy ra biến đổi gì, tình hình đang diễn biến rất nhanh, mà anh và cô cách nhau không chỉ ngàn dặm, không thể ứng cứu kịp.
Thậm chí vừa rồi nghe đứa trẻ kia kể chuyện của mình và ‘bố’, trong lòng Lệ Vi Lan cũng lo lắng cho cô, nhưng lần này, dù anh cầu nguyện thế nào, cũng không còn xuất hiện mục ‘du ngoạn hiện đại một ngày’.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-514.html.]
Anh có một linh cảm, có lẽ lần này muốn đến thế giới của cô, thực sự phải đợi đến khi mọi chuyện ở đây kết thúc.
“Chanh Chanh, anh nhớ em...” Cuối cùng anh cũng thì thầm, cúi mắt xuống, khi nói câu này, vẻ mặt anh vô cùng thành kính, như đang thhắnm cầu xin chư thần.
Đáp lại anh là một cái ngoắc tay nhẹ nhàng dịu dàng.
Ngón tay của Trầm Chanh chạm vào tay anh, rồi anh nghe thấy giọng nói dịu dàng của cô: “Lan Lan, bên em bây giờ có vẻ như chưa có chuyện gì, anh cứ từng bước một, đừng lo lắng.”
Lũ khỉ thây ma đang hoành hành, nhưng lần này hành động của Bắc Quốc nhanh đến kinh ngạc, thậm chí bắt được một con là trực tiếp b.ắ.n c.h.ế.t rồi đốt cháy, còn ngay trước mắt mọi người.
TBC
Trầm Chanh không biết như vậy có thể ngăn chặn được sự phát triển của tình hình hay không, nhưng hiện tại xem ra, ít nhất cũng tạm thời cắt đứt được nguồn lây nhiễm, dựa theo kinh nghiệm của Lệ Vi Lan và thế giới của anh, sự lây lan giữa các loài chỉ xảy ra khi có sự lây truyền qua đường máu.
Cô cũng rất nhớ bạn trai.
Nhưng cô càng hy vọng nhìn thấy bạn trai toàn tâm toàn ý cứu thế giới, cứu chính mình, chứ không phải vừa lo lắng cho sự an toàn của cô, vừa phải dốc hết sức lực chiến đấu với những thây ma khác.
Cô nghiêm túc kể những sự chuẩn bị của mình: “Em chất đầy đồ ăn trong nhà, rồi chất đầy nước khoáng, bên ngoài đóng cửa chống trộm, cửa sổ chống trộm, mua máy phát điện để chuẩn bị mất điện, xây tường rào, mua đồ dùng để phòng thân, còn chạy bộ tập thể dục mỗi ngày nữa, tóm lại là anh cứ yên tâm, cho dù tình hình có thực sự tệ đến mấy, em cũng có thể trụ được rất lâu!”