Hạ Cẩn Thời hơi nhíu mày.
Hắn có một dự cảm không lành.
Hắn luôn cảm thấy, những người đối diện đang chờ đợi sự phản bác như vậy của bọn họ.
Nhưng lời đã nói ra, hắn không tiện phủ nhận thuộc hạ của mình, cau mày, trong lòng lại hơi giật mình.
TBC
“Hạ Cẩn Thời!” Cũng ngay lúc này, hắn nghe thấy tiếng gầm lên của ai đó sau lưng.
Giọng nói rất quen thuộc.
Trước sự chứng kiến của mọi người, Đường Luật của căn cứ thành phố J nửa ôm nửa bế một cô gái như đang hôn mê đi tới.
Nhìn thấy cô gái mà hắn bế như công chúa, bên dưới lại một lần nữa ầm ĩ: “Không phải là dị năng giả hệ chữa trị Bạch Tô sao... Sao lại thành ra thế này?”
Bạch Tô mất tích, bọn họ mất đi một bảo bối cứu mạng, may là căn cứ Noah bắt đầu bán ra bên ngoài thuốc cầm m.á.u và thuốc bổ sung dị năng, cùng với các loại thuốc khác, nếu không thì, những nhà thám hiểm vùng đất hoang có thể lật tung cả biển hiệu của căn cứ thành phố J lên.
Nhưng cho dù là như vậy, đối với dị năng hệ chữa trị của Bạch Tô, những người có mặt ở đây vẫn có không ít người nhớ rất rõ.
Trước đây bọn họ đều cho rằng Bạch Tô đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng nhìn bạn trai cô ta tức giận đến thế tìm Hạ Cẩn Thời, tiếng thì thầm to nhỏ lại một lần nữa bùng nổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-498.html.]
Phải nói rằng hình tượng hoa sen trắng mà Bạch Tô xây dựng trước đây khá tốt, cô ta là một nữ tử yếu đuối, lại là vai ‘bác sĩ’, bây giờ hôn mê bất tỉnh, trông có vẻ như không biết gì, cũng thật đáng thương.
Chẳng lẽ ‘sự hy sinh và cái chết’ mà căn cứ Noah nói trước đây, đây chính là một ví dụ sao?
Đường Luật tức giận ôm Bạch Tô đi tới, hắn và Lệ Vi Lan trao đổi một ánh mắt bí mật --- hai người bọn họ đã bàn bạc trước, nhân lúc tất cả mọi người tụ họp ở đây, Hạ Cẩn Thời rời khỏi viện khoa học, chính là thời cơ tốt nhất để Đường Luật cứu Bạch Tô.
Nhưng điều kiện trao đổi chính là hắn phải đưa Bạch Tô đến đây làm ‘nhân chứng’.
Hạ Cẩn Thời hơi nhíu mày: dự cảm không lành trước đó của hắn đã ứng nghiệm.
Xem ra những người này, quả nhiên là có chuẩn bị mà đến.
Hắn không dây dưa nữa, chỉ khẽ cúi chào Đường Luật, nói với vẻ chân thành: “Có thể có được chiến quả như ngày hôm nay, tỷ lệ thương vong gần đây của loài người chúng ta giảm mạnh, thây ma có thể bị khống chế, tất cả chúng ta, đều phải cảm ơn sự hy sinh của cô Bạch. Chính linh tuyền của cô ấy, đã tạo ra một thây ma vương tỉnh táo duy nhất trên thế giới, cũng mang đến cho tất cả chúng ta một tương lai hòa bình đáng mong đợi.”
Đường Luật không ngờ Hạ Cẩn Thời lại nói ra một tràng như vậy.
Hắn ngây ra mấy giây, Bạch Tô trong vòng tay hắn khẽ ‘ưm’ một tiếng, run rẩy mở nhẹ lông mi, đang định nói gì đó thì Trầm Chanh thấy tình hình không ổn, trực tiếp chen vào nhỏ vài giọt chanh chua loét vào miệng cô ta đang hơi há, chua đến mức nước mắt nước mũi cùng chảy, những lời định nói vốn muốn lấy danh tiếng ra che đậy đều nghẹn trong miệng, không nói nên lời.
Bạch Tô tức muốn hộc máu!
Cô ta thực sự muốn nói câu đó mà!
Dù sao thì linh tuyền cũng đã vắt kiệt gần hết rồi, sau này cô ta muốn lấy ra cũng không lấy được bao nhiêu nữa, bây giờ Hạ Cẩn Thời cảm ơn cô ta, cô ta xuống nước không phải là lại được danh lợi song toàn sao? Cho dù không còn linh tuyền, cô ta vẫn có thể hưởng thụ cuộc sống giàu sang của mình!