Bản thân cô ta có thể nhẫn tâm như vậy là vì cô ta biết rất rõ đứa trẻ trong bụng không có bất kỳ ý thức nào. Nhưng những người đó biết gì chứ? Họ chỉ thấy bụng mình ngày một to lên. Làm sao biết được đứa trẻ trong bụng chỉ là những con rối, chẳng khác gì bản sao vô tính.
Gọi là tùy họ là sao? Sao có thể được?
“Cô tuyệt đối không được thay bất kỳ ai đưa ra quyết định. Nếu không thì chúng ta khác gì Viện khoa học?” Lệ Vi Lan nhàn nhạt nói.
Anh liếc nhìn Hứa nghiên cứu viên, thở dài, “Cô có thể khuyên nhủ, có thể giải thích, nhưng không thể thay họ đưa ra quyết định. Những gì cô có thể làm được, không phải ai cũng làm được. Nếu có người không muốn, chúng ta cho rằng tốt cho họ, nhưng thực tế chỉ là hại thêm một mạng người.” Đây cũng là điều anh học được từ Trầm Chanh.
Hứa nghiên cứu viên lén chửi một câu lòng dạ đàn bà.
Trầm Chanh nhìn thấy cảnh này, lặng lẽ thở dài trước màn hình điện thoại. Lệ ca đúng là một người rất dịu dàng, rốt cuộc là người như thế nào mà lại nhẫn tâm ép anh đến mức như vậy?
TBC
Nhưng cũng may, họ hỏi từng người một, không biết những người phụ nữ này đã phải chịu những tra tấn phi nhân tính nào trong Viện nghiên cứu, về cơ bản đều nghĩ thông suốt, biết rằng đứa trẻ này không thể giữ lại. Hứa nghiên cứu viên có lẽ đã thêm mắm dặm muối nói thêm điều gì đó, nhưng Lệ Vi Lan nhìn biểu cảm của họ thì thấy không ai coi đứa trẻ trong bụng mình là con ruột cả.
Vì vậy, quá trình m.ổ b.ụ.n.g lấy thai rồi đắp thuốc tương đối thuận lợi.
Lệ Vi Lan không tiện đứng trong đám phụ nữ.
Anh đi một mình đến cửa hang. Buồn bã nhìn lên phía trên hang động tối tăm. Lúc này, trong lòng anh chỉ có một suy nghĩ: Giá như Trầm Chanh ở đây thì tốt biết mấy! Đáng tiếc là cô không ở đây.
Anh đột nhiên nghe thấy giọng nói mềm mại của Trầm Chanh: “Lan Lan, em nhớ anh quá.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-427.html.]
Rõ ràng mới chỉ xa nhau vài phút, nhưng ngồi trong căn phòng an toàn, thoải mái của mình, Trầm Chanh đã không thể kìm nén được mong muốn ở bên cạnh anh.
Cho dù thế giới đó nguy hiểm, đen tối, cần phải rất cẩn thận và nỗ lực mới có thể sống sót, nhưng đối với cô, không có gì quan trọng hơn việc ở bên cạnh anh.
Nếu không phải vì trò chơi du ngoạn vùng đất hoang tự động đưa cô trở về nhà, Trầm Chanh thậm chí còn nghi ngờ liệu mình có còn quay lại không?
Nhìn khuôn mặt tuấn tú mệt mỏi của anh, trong lòng Trầm Chanh thoáng đau nhói, cô không kìm được hỏi: “Chuyện mà Hứa nghiên cứu viên nói rốt cuộc là thế nào?”
Lệ Vi Lan cau mày.
Tốt lắm. Trầm Chanh nghĩ trong lòng: Chắc chắn anh đang nghĩ cách nói nhẹ nhàng hơn. Hừ! Anh tưởng em không biết sao? Anh luôn không muốn em lo lắng.
Quả nhiên, câu trả lời của Lệ Vi Lan rất nhẹ nhàng: “Chỉ là một đám người không đáng nhắc đến thôi.”
Anh lừa em. Anh lại lừa em! Đồ khốn!
Trầm Chanh không biết nên mừng vì bây giờ mình hiểu anh hay nên tức giận vì anh vẫn còn giấu mình.
Thực ra nghĩ như vậy, sẽ thấy bản thân đã làm những chuyện thân mật nhất với anh, nhưng dường như vẫn chưa hiểu anh đủ nhiều.
Nghĩ vậy, Trầm Chanh nhỏ giọng nói: “Lan Lan à, hình như em chưa nghe anh kể nhiều về những chuyện anh từng trải qua trên đường chạy trốn. À, đúng rồi, trước đây anh có bạn gái không? Nhìn anh thành thạo thế này, chẳng lẽ có gì trong quá khứ mà anh chưa kể với em?”