Xuyên Vào Game Ai Ngờ Thành Boss - Chương 402

Cập nhật lúc: 2025-04-16 23:11:06
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu nói kỹ hơn thì mắt to hơn một chút, da trắng hơn một chút, sống mũi cao hơn một chút, nhưng mức độ đẹp tăng lên không chỉ một chút.

“...” Lúc này Trầm Chanh đã xác định được: Chẳng trách giá một ngày tham quan lại đắt như vậy, cơ thể này có lẽ chính là phân thân mà cô đã mua trước đó?

Nhưng làm sao để sử dụng các kỹ năng của cơ thể này?

Cô đang buồn phiền, thì lúc này cửa phòng nhẹ nhàng bị gõ, giọng nói dịu dàng của Lệ Vi Lan truyền đến từ bên ngoài: “Chanh Chanh, anh có thể vào không?”

Trầm Chanh nhìn quần áo trên người mình đều mặc chỉnh tề, nhìn không thấy một chút hở hang nào, lúc này mới gật đầu: “Anh vào đi.”

Lệ Vi Lan đi vào.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, anh đã sắp xếp lại cảm xúc của mình.

Nhớ lại biểu cảm và phản ứng của Chanh Chanh vừa nãy, Lệ Vi Lan đoán rằng mình có lẽ là quan tâm thì loạn, cô nhìn chỉ có vẻ hơi choáng váng và khó chịu, nhưng ánh mắt nhìn thấy anh không có quá nhiều kinh ngạc, đại khái là đã có chuẩn bị, không phải đột nhiên đến đây.

Sự kinh ngạc của cô giống như sự ngạc nhiên vì mình không mặc gì hơn, như vậy xem ra, đại khái là cô chỉ không thể chọn điểm rơi, không ngờ lại ở trên giường?

Anh nhìn từ trên xuống dưới chiếc áo phông và quần dài trên người Trầm Chanh, thấy cô mặc nghiêm chỉnh như vậy, anh mới gật đầu, yên tâm: “Quần áo có vừa không?”

TBC

Nói đến chuyện này, Trầm Chanh không khỏi nhớ đến quần áo vừa nãy, mặt hơi nóng lên, cô cúi đầu gật đầu, ừ một tiếng.

“Lần này em qua đây bằng cách nào? Ở lại bao lâu?” Hai câu hỏi này quan trọng nhất, Lệ Vi Lan trực tiếp hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-402.html.]

“Nói đến chuyện này...” Trầm Chanh do dự một chút, cô ngượng ngùng nói, “Em đã tiêu của anh 50 vạn.”

Nghĩ như vậy, có vẻ như hơi phung phí?

Mặc dù 50 vạn cũng chỉ là 500 đồng, nhưng ý nghĩa lại khác, tệ không thể trực tiếp đổi thành điểm tín dụng, hơn nữa đây là điểm số mà Lệ Vi Lan liều mạng dự chi, chỉ đổi được một ngày đi về của cô, nếu Lệ Vi Lan có dự định khác với số tiền này, vậy chẳng phải cô đã phá của hại rồi sao?

“Hơn nữa em chỉ có thể ở lại một ngày, hay là chúng ta nghĩ xem có cách nào để lừa Đường Luật một khoản để lấy lại số tiền này không?” Dù sao thì nhìn hắn cũng rất có tiền.

“...” Lệ Vi Lan bật cười.

Anh thuận theo ý mình xoa đầu cô, chỉ thấy lời cô nói vô cùng đáng yêu: “Gọi là 50 vạn của anh là sao? Của anh chẳng phải là của em sao.”

Còn chuyện lừa Đường Luật, phải nghĩ thêm.

Một ngày quý giá mà dùng để lừa Đường Luật kiếm thêm 50 vạn, anh thấy không đáng.

Lệ Vi Lan nhắm mắt lại, mở mắt ra thấy cô vẫn ở nguyên chỗ cũ, giọng anh hơi khàn: “Đây chính là suy nghĩ thành hiện thực nhỉ.”

Lần đầu tiên họ cãi nhau, thế nhưng đối với sự không tin tưởng của cô, đối với lời nói của cô, trong lòng anh ngoài đau lòng ra thì còn buồn nhiều hơn.

Anh buồn vì không thể chứng minh cho cô thấy: tấm lòng của anh đối với cô.

Cách xa ngàn trùng, cách xa cả một thế giới, thậm chí cô còn không thể nhìn rõ biểu cảm, động tác của anh, anh phải dùng gì để chứng minh tấm chân tình của mình?

Cô nói, nếu anh thích người khác thì chỉ cần nói với cô là được. Lệ Vi Lan biết, xuất phát điểm của cô khi nói như vậy rốt cuộc cũng là vì anh.

Loading...