Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dù chưa chạm vào giọt nước này, nhưng Lệ Vi Lan vẫn có thể cảm nhận được sức sống mạnh mẽ ẩn chứa trong đó qua lớp màng mỏng bên ngoài, chẳng trách Bạch Tô khẳng định linh tuyền của cô ta có thể khiến tay đứt mọc lại, Lệ Vi Lan thậm chí còn nghi ngờ rằng dị năng chữa lành của Bạch Tô có thể liên quan đến việc cô ta uống nước Linh tuyền trong thời gian dài.
Có thể... cái gọi là dị năng chữa lành của cô ta chỉ là một dạng năng lượng tràn ra từ linh tuyền.
Anh nghe cô kể sau khi Bạch Tô bị Viện Khoa học bắt đi thì Linh tuyền hiển thị trạng thái có thể mua, không khỏi nhíu mày.
Lý do không trực tiếp bắt Bạch Tô mà chọn cách nhờ Phó Ngôn Châu mượn con d.a.o Viện Khoa học, là vì Lệ Vi Lan đã nghe Phó Ngôn Châu kể về Hạ Cẩn Thời: ý chí kiên định, không đạt được mục đích thì không chịu dừng lại.
Trong cuộc đời của Hạ Cẩn Thời, mọi sự cân nhắc về mối quan hệ, mọi cuộc tranh giành quyền lực đều không hấp dẫn bằng sự thật mà hắn muốn khám phá.
Vì vậy, chỉ cần hắn phát hiện ra sự bất thường của Bạch Tô, hắn sẽ chẳng quan tâm đến mối quan hệ giữa Bạch Tô và Đường Luật, cũng chẳng quan tâm đến việc bắt Bạch Tô đi vào thời điểm này sẽ gây nên tranh chấp gì, hắn muốn bắt là bắt.
Đây chính là địa vị của Hạ Cẩn Thời tại căn cứ thành phố J hiện nay.
Đây chính là quyền lực và sự tùy hứng của Hạ Cẩn Thời hiện nay.
Lệ Vi Lan vốn định đợi đến khi Viện Khoa học tra hỏi Bạch Tô gần xong thì họ sẽ tìm cách làm rõ chuyện linh tuyền, nhưng giờ linh tuyền đã trở thành hàng có thể mua được thì có vẻ như không cần đến bước này nữa.
Lúc này, Trầm Chanh cẩn thận nói với Lệ Vi Lan: “Lan Lan này, chúng ta phải cẩn thận, Hạ Cẩn Thời nói bắt Bạch Tô là bắt Bạch Tô, bọn họ còn cùng một căn cứ nữa chứ... Nếu hắn nhìn thấy nhiều thứ tốt như vậy ở căn cứ của chúng ta...”
Lệ Vi Lan mỉm cười: “Chanh Chanh yên tâm đi, Hạ Cẩn Thời không rảnh để quản chúng ta đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-391.html.]
TBC
Hạ Cẩn Thời đúng là không rảnh để quản họ.
Hắn rạch tay Bạch Tô, m.á.u đỏ tươi chảy lênh láng trên sàn nhà, Bạch Tô nước mắt nhạt nhòa nhìn người đàn ông giống như ác quỷ trước mặt đang khom người xuống, mỉm cười nói với cô: “Tự chữa lành đi.”
Cô nín thở lắc đầu.
“Không thể hay không muốn?” Người đàn ông hỏi cô.
Bạch Tô quay mặt đi, mặc dù trong lòng cũng sợ đến run rẩy, nhưng giọng nói của cô ta vẫn có chút kiêu ngạo: “Anh dám đối xử với tôi như vậy, Đường ca sẽ không tha cho anh đâu! Tôi sẽ không để anh toại nguyện đâu!”
Người đàn ông cười thầm.
Hắn nhận lấy con d.a.o từ tay người đàn ông phía sau, chỉ thấy d.a.o lóe lên, Bạch Tô liền thấy tay mình mất đi một nửa --- có lẽ là do lưỡi d.a.o hắn dùng quá sắc bén, sau khi chặt đứt một đoạn thì phải một lúc sau mới có m.á.u phun ra ầm ầm, Bạch Tô lúc này mới cảm thấy đau đớn tột độ, cô ta nhìn cổ tay không còn của mình, mắt trợn trắng rồi ngất đi.
Khi tỉnh lại, tay cô ta đã lành.
Hạ Cẩn Thời đang nói với hai người đang cắm cúi viết phía sau hắn: “Xem ra cô ta đúng là không thể tự chữa lành. Về thử từng thứ một.”
Bạch Tô run rẩy dữ dội.
Sau khi xác định được tác dụng của linh tuyền, Hạ Cẩn Thời mất hết hứng thú với buổi đấu giá và căn cứ Noah vốn đầy bí mật --- sau khi xác định rằng lọ nước nhỏ bé đó thực sự chứa đựng một lượng lớn năng lượng sự sống, trong lòng Hạ Cẩn Thời chỉ nghĩ đến một vấn đề: Liệu thứ trong lọ nước này có thể khiến thây ma phục hồi không? Hay là... chiết xuất ra thuốc ức chế vi-rút thây ma?