Xuyên Vào Game Ai Ngờ Thành Boss - Chương 361

Cập nhật lúc: 2025-04-16 14:54:28
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh vừa nói, Trầm Chanh lập tức quên mất chuyện vừa rồi còn đang tính toán anh không để ý đến mình, cô vui vẻ trả lời: “Em ổn lắm! Chỉ là...” Cô nuốt một ngụm nước bọt, ngập ngừng nói, “Em rất nhớ anh.”

Lệ Vi Lan cứng đờ.

Trầm Chanh thấy trong mắt anh gợn sóng.

Cái lạnh trên đỉnh đầu anh, trong nháy mắt đã biến thành dòng nước ấm áp của mùa xuân. Giống như băng giá ngàn dặm vừa rồi, tất cả chỉ là hiểu lầm.

Trong mắt anh lấp lánh ý cười, như có những vì sao đang nhảy múa nhẹ nhàng: “Thật khéo, anh cũng nhớ em.”

Anh thậm chí không nhắc đến, từ lúc cô mất tích, trái tim anh đã rơi vào tuyệt vọng vô hạn.

Bởi vì anh đã nghe ra: Cô không phải muốn trốn tránh anh.

Như vậy là tốt rồi.

Như vậy, đã tốt hơn gấp ngàn lần, gấp vạn lần so với những gì anh nghĩ trước đó.

“Xin lỗi nhé,” Anh nghe thấy giọng cô mềm mại xin lỗi, “Điện thoại của em bị vào nước, lúc đó em không thể mở trò chơi này. Em sốt ruột muốn khóc, nhưng hỏi khắp nơi, họ đều cho rằng em bị điên, còn có người khuyên em đi bệnh viện tâm thần, nghi ngờ em bị hoang tưởng... Em lại không dám nói với người khác...”

Trầm Chanh càng nói càng buồn, căn bản không dám nghĩ nhiều đến chuyện mình đã trải qua khoảng thời gian mơ mơ màng màng đó như thế nào: “Em còn sợ, sợ mãi mãi không gặp được anh.”

“Sao có thể chứ,” Lệ Vi Lan lúc này đột nhiên cắt ngang lời cô, “Anh vẫn luôn ở đây chờ em.”

Anh nhìn cô, nghiêm túc nói: “Chỉ chờ một mình em.”

Lệ Vi Lan dẫn Trầm Chanh đi một vòng quanh căn cứ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-361.html.]

Trầm Chanh kinh ngạc phát hiện, cô chỉ không vào game hơn hai tháng, mà trò chơi đã thay đổi rất nhiều!

Số lượng người sống sót trong căn cứ tăng vọt, Trầm Chanh nhìn thấy rất nhiều gương mặt mới lạ.

Nhưng cô nhạy bén phát hiện, bất kỳ ai đã từng đến đây đều có thái độ vừa kính sợ vừa tôn trọng đối với Lệ Vi Lan, điều này khiến Trầm Chanh không khỏi tò mò, khoảng thời gian cô không vào game này, trên thế giới này đã xảy ra chuyện gì?

Cô nghĩ vậy, cũng hỏi ra miệng.

Lệ Vi Lan khựng lại.

“Em nói, hơn hai tháng?” Anh cười như không cười nhướng mày.

“... Đúng vậy.” Thời gian trong game và ngoài đời thực là 1:1, trước đây Trầm Chanh đã thấy tốc độ thời gian này thực ra rất thân thiện với cô, thường thì cô có thể kịp thời tham gia các sự kiện đặc biệt trong game. Sau này biết được trò chơi cũng là một thế giới thực, cô mới thấy điều này càng hợp lý.

Lệ Vi Lan khẽ thở dài.

Anh nghiêng đầu nhìn vào khoảng không: “Nhưng, ở đây của chúng ta đã qua trọn một năm rồi.”

Trầm Chanh im lặng ngay lập tức.

Thế giới của cô đã qua hơn hai tháng, cô gần như đếm từng ngày, mở mắt ra là xem game đã trở lại chưa, nhắm mắt lại cũng nghĩ hôm nay game có hoạt động bình thường không.

Đi làm trong sự mất mát, trở về nhà trong sự mất mát, rồi đi ngủ trong sự mất mát.

TBC

Sau đó, tiền bán nhà về tài khoản, cô thậm chí còn khóc một trận sảng khoái, vốn định dùng số tiền này mua thứ gì đó trong game, để cải thiện cuộc sống cho con trai, kết quả là khi tiền về, anh đã biến mất khỏi cuộc sống của cô.

Hai tháng đối với cô mà nói cũng giống như giếng cạn, gần như rơi vào cảnh tuyệt vọng, vậy còn một năm của anh thì sao?

Loading...