Xuyên Vào Game Ai Ngờ Thành Boss - Chương 322

Cập nhật lúc: 2025-04-15 10:40:07
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nó lập tức trốn mất dạng, xem ra rất quý mạng, thậm chí không có ý định trả thù hay nói cách khác là đánh thêm một trận nào nữa.

Điều này phá vỡ suy nghĩ ban đầu của Trầm Chanh cho rằng thây ma trong thế giới này đều không có trí thông minh, thậm chí chỉ hành động theo bản năng của mình.

Nếu nó cho rằng bản thân mình bây giờ vẫn được coi là ‘sống’, bởi vì thứ không có nhận thức về ‘bản ngã’ sẽ không có phong cách hành động ‘tiếc mạng’ như vậy. Tính theo cách này, thậm chí thây ma có thể chạy trốn, có thể tạm thời tránh né khi thấy tình hình không ổn, đợi đến khi có cơ hội sẽ quay lại, như vậy thì không thể chỉ coi chúng là quái vật máy móc để đối phó nữa! Điều này sẽ làm tăng rất nhiều độ khó cho các dị năng giả khi đi dọn dẹp và tiêu diệt đàn thây ma!

Trầm Chanh có thể nghĩ đến, Phó Ngôn Châu và những người khác cũng có thể nghĩ đến.

Đội nhỏ gồm những dị năng giả và người bình thường do Trần Phong dẫn đầu này cũng được coi là đội tinh nhuệ trong căn cứ, lúc đi thì tự tin đầy mình, lúc về thì mặt mày xám xịt, chưa tính những người đã chết, sắc mặt của tất cả những người còn lại đều rất khó coi, rõ ràng là đã chịu thiệt lớn.

Trần Phong trói chặt con thây ma, thậm chí còn nhét giẻ vào miệng nó, nhốt vào phòng nghiên cứu của Phó Ngôn Châu, sắc mặt hắn rất khó coi, tự đ.ấ.m mạnh vào n.g.ự.c mình nói: “Nếu không phải vì ngọn đèn đó, thì hôm nay đội nhỏ của chúng ta sẽ đi mà không có ngày về.”

Phó Ngôn Châu nghe Trần Phong kể lại cặn kẽ đầu đuôi sự việc, trầm ngâm gật đầu, phân tích: “Cậu nói đứa trẻ thây ma đó, hẳn là dị năng hệ ảo giác và hệ tinh thần. Cậu nghĩ xem, tại sao các cậu lại dừng lại ở bệnh viện?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-322.html.]

“Tôi...” Trần Phong vốn định nói ‘tự nhiên là vì có một đám thây ma đuổi theo sau xe nên phải tìm chỗ ẩn núp’, nhưng hắn suy nghĩ kỹ lại thì liền thấy không đúng, trên xe còn lắp lưới điện, huống hồ đã nghỉ ngơi trong bệnh viện thì vẫn phải đánh, tại sao không trực tiếp dùng xe làm chỗ ẩn núp, còn có lưới điện bảo vệ phía trước rồi trực tiếp đánh luôn cho xong?

Bệnh viện là nơi nhìn vào đã thấy âm u, ngay cả trước tận thế cũng có người kiêng kỵ không thích tùy tiện đến, lúc đó hắn bị làm sao vậy, không dọn dẹp và điều tra bệnh viện một lượt trước mà lại trực tiếp chọn bệnh viện làm chỗ ẩn núp?

Hơn nữa, tận thế đã bắt đầu hơn một năm rồi, một đứa trẻ, còn là một đứa trẻ đã mất nửa thân thể, làm sao có thể sống sót ở nơi không có người như vậy?

Nếu suy nghĩ kỹ một chút, thì chỗ nào cũng thấy sơ hở, nhưng tại sao hắn lại dẫn theo cả một đội... cứ thế mà vô tri vô giác bước vào?

Một mình hắn c.h.ế.t thì không sao, nếu liên lụy đến cả đội vì tin tưởng hắn mà cùng nhau đi làm nhiệm vụ bước vào bẫy, thì Trần Phong thực sự không còn mặt mũi nào đối mặt với mọi người nữa.

Hắn đứng đó, càng nghĩ càng toát mồ hôi lạnh, con thây ma nhỏ này lại đáng sợ đến vậy sao?

Chẳng lẽ, từ khi thây ma bắt đầu tấn công phía sau xe, họ đã bước vào một cái bẫy rồi?

TBC

Phó Ngôn Châu thấy hắn có vẻ đã tự mình nghĩ thông suốt, nhẹ nhàng gật đầu: “Gần đây cậu không thích hợp dẫn đội ra nhiệm vụ nữa đâu.”

Loading...