Xuyên Vào Game Ai Ngờ Thành Boss - Chương 313

Cập nhật lúc: 2025-04-15 10:39:47
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Còn về việc rốt cuộc thế giới nào là thật, thế giới nào là ảo, có quan trọng không?

Nếu không có “trò chơi” trong điện thoại cô, có lẽ họ căn bản không có cơ hội quen biết, có lẽ ngay cả khi cô ở trong thế giới của anh, họ cũng sẽ không ở bên nhau.

Ngàn vạn lời nói cuối cùng chỉ biến thành một câu nói đến bên miệng: “Đã nuôi con trai thì không được vứt bỏ anh.” Anh nghiêm túc nhìn cô, “Ở đó, anh sẽ đợi em mỗi ngày.”

Trái tim Trầm Chanh trong nháy mắt mềm nhũn như nước.

Trầm Chanh băng bó vết thương cho Lệ Vi Lan xong.

Anh nói câu “Mỗi ngày anh đều đợi em trong game”, Vốn dĩ tâm tình Trầm Chanh đang vi diệu, bị anh trêu chọc đến mặt đỏ tim đập, lúc này nghe anh nói câu này, trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh anh thảm hề hề mỗi ngày đều chờ cô lên mạng.

Ban đầu cô thấy nhân vật trong game chờ mình lên mạng là một cảm giác được cần đến, ngọt ngào mềm mại, nhưng biến thành người thật đứng trước mặt mình, tưởng tượng như vậy lại thấy có chút áy náy là sao?

Trầm Chanh không biết nên trả lời anh thế nào.

Tâm tư cô hỗn loạn, vừa lúc này nhân viên phục vụ khách sạn mang hộp y tế lên, cô liền băng bó vết thương cho Lệ Vi Lan trước, tiện thể tránh đi chủ đề nhạy cảm này khiến cô thấy khó xử.

Lệ Vi Lan không ép cô phải trả lời.

TBC

Anh nói câu này chỉ là tùy hứng, không nhất thiết phải để cô hứa hẹn hay đáp ứng anh điều gì. Hơn nữa tương lai của họ vẫn chưa chắc chắn, trong tình huống không thể hứa hẹn cô bất cứ điều gì, Lệ Vi Lan không muốn khiến cô khó xử hay đau lòng.

Trầm Chanh sắp xếp lại tâm trạng hỗn loạn, sắp xếp lại ngôn từ của mình, lúc này mới mở miệng hỏi Lệ Vi Lan: “Sau này em phải làm sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-313.html.]

Lệ Vi Lan nhẹ giọng hỏi: “Anh có thể xem điện thoại của em không?”

Trầm Chanh sửng sốt, gật đầu. Cô dùng vân tay mở khóa rồi đưa điện thoại cho anh.

Lệ Vi Lan đặt điện thoại trước mắt mình, nhưng trong tất cả các ứng dụng lại thấy một khoảng trống.

Anh không khỏi bật cười, nhẹ nhàng đẩy đẩy sống mũi, đúng là như anh đoán.

Lệ Vi Lan cười cười, đưa điện thoại trả lại cho Trầm Chanh.

“Ừm?” Trầm Chanh nghi hoặc phát ra một tiếng mũi: Không phải nói là xem game sao? Sao mở điện thoại ra nhìn một cái rồi không nói gì nữa?

“Trò chơi này, có lẽ chỉ mình em mới nhìn thấy được.” Lệ Vi Lan bất lực nhún vai.

Trầm Chanh không tin tà, mở trang game ra, đưa thẳng trước mặt anh, phát hiện vẻ mặt của Lệ Vi Lan không phải giả vờ, mà đúng là trò chơi vẫn bình thường trước mặt cô, nhưng đến trước mặt anh lại biến thành một khoảng trống.

“...”

Lệ Vi Lan cười cười: “Có lẽ, đây chính là duyên phận. Trời định em và thế giới của chúng tôi có duyên.”

“...” Sao lại là em? Trầm Chanh mở to mắt, trên mặt đầy những dấu chấm hỏi.

Cô ngốc. Lệ Vi Lan bật cười, trọng điểm không phải là tại sao lại là em, mà là đến nước này, chỉ có em, cũng chỉ có thể là em.

“Cũng không cần cố ý làm gì cả,” Lệ Vi Lan tuy không nhìn thấy game, nhưng đối với quy luật và nguyên tắc vận hành của “trò chơi” này, sau khi anh tự mình làm một nhiệm vụ xuyên không thì cũng đoán được bảy tám phần. Tuy vẫn chưa biết mục đích cuối cùng của trò chơi này, nhưng từ mọi thay đổi hiện tại có thể thấy, đều mang đến những thay đổi tốt, “Giống như em đã làm trước đây, có thời gian thì chơi nhiều hơn là được.”

Loading...