Thời gian ở trên là 24:00:00
Nói cách khác, cánh cửa này có thể tồn tại, thời gian anh có thể đi qua rồi quay lại chỉ có 24 giờ ngắn ngủi.
Lệ Vi Lan không biết qua cánh cửa đó có phải là thế giới của cô hay không.
Anh thậm chí còn không biết, sau khi đi qua có thể quay lại được nữa hay không.
Ở đây, anh là một người có năng lực dị thường, nhưng sau khi đi qua cánh cửa này, năng lực dị thường của anh còn có thể giữ lại được không?
Có quá nhiều điều không chắc chắn.
Điều cuối cùng Lệ Vi Lan làm là cởi bỏ bộ quần áo dính đầy máu, chất nhờn và mồ hôi, thay vào một chiếc áo phông quần bò phổ biến trước ngày tận thế, đi vào một trung tâm thương mại trống trải ở nơi anh ở, tiện tay lấy một số túi xách và khăn quàng cổ đã phủ đầy bụi, nhặt một chiếc túi lớn đẹp nhất nhét đầy những thứ lộn xộn vào tay.
Gió mạnh thổi qua, anh biến mất tại chỗ. Biển hiệu phía sau lóe lên dưới ánh nắng mặt trời, ngạc nhiên là hai chữ Hermes.
Lệ Vi Lan mơ màng bò dậy từ mặt đất.
Trước mặt anh là một ngôi nhà nhỏ, trong hư không, vẫn dựng chiếc đồng hồ đếm ngược mà anh đã nhìn thấy trước đó, thời gian đã biến thành 23:45:26. Cánh cửa đã biến mất.
Lệ Vi Lan nhìn trái nhìn phải: Đây là một con hẻm khá tối, trông không giống như có camera giám sát.
Anh bước ra ngoài.
Trên phố người đến người đi, nước thải chảy ngang dọc trên đường, nhưng không khí lại bình yên và thịnh vượng, nhìn từ bất kỳ góc độ nào thì nơi này... không còn là nơi anh đến lúc trước nữa rồi!
Có người ăn mặc chỉnh tề nhìn người đàn ông đứng bên đường với vẻ mặt thất hồn lạc phách một cách kỳ lạ, còn có người già tiến lại hỏi anh chàng có chuyện gì.
Lệ Vi Lan lúc này mới hoàn hồn.
Anh nghe thấy giọng nói khàn khàn đến đáng sợ của mình: “Tôi không sao.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-297.html.]
Lúc này anh mới hoàn hồn.
Cảnh tượng như thế này... là ảo mộng đã biến mất từ lâu trong thế giới của họ.
Đây là... thế giới của cô!
Cánh cửa đó không lừa anh, nó thực sự đã đưa anh đến thế giới của cô!
Cô ấy ở đâu?
Trong hư không, có một mũi tên nhỏ màu xanh nhạt, chỉ về một hướng không ghi là gì.
Anh đi theo mũi tên này về phía trước, đến bên đường rẽ, lại rẽ, lại qua một đèn xanh đèn đỏ, sau đó nhìn thấy mũi tên thẳng cuối cùng chỉ vào một nhà nghỉ.
Lệ Vi Lan không chút biểu cảm đẩy cửa bước vào, anh vừa mới đi đến quầy lễ tân chuẩn bị hỏi chuyện, thì nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang.
TBC
Tiếng bước chân trước sau, hai tiếng?
Anh quay đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng khiến anh hồn bay phách lạc: Cô bị người ta đẩy từ phía sau, một chân hụt, ngã mạnh từ trên cầu thang xuống!
Lệ Vi Lan còn quản được chuyện khác sao, anh đạp chân một cái, may mà lúc nàydị năng không gian tích lũy dường như đã đủ để hắn vượt qua khoảng cách này, cô lễ tân chỉ thấy trước mắt mình tối sầm lại, người đàn ông vừa nãy còn đứng đó nói chuyện, cười với cô đã ôm chặt lấy vị khách nữ suýt ngã từ trên cầu thang xuống.
Trầm Chanh nhận ra khuôn mặt của anh.
Thật giống như... giống như con trai vậy!
Cô mơ mơ màng màng đưa tay ra, gần như nghi ngờ mình đang nằm mơ sinh ra ảo giác.
Mình vẫn chưa tỉnh sao?
Nếu không, sao lại có thể nhìn thấy con trai đứng trước mặt mình chứ?