Xuyên Vào Game Ai Ngờ Thành Boss - Chương 216 - 217
Cập nhật lúc: 2025-04-13 03:00:26
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 216
Trầm Chanh không biết rằng, khi cô đang do dự có hay không, trước mắt Lệ Vi Lan xuất hiện một màn hình lớn, trên đó cũng hiển thị một hàng chữ:
[Chanh Chanh đang cân nhắc có gọi điện video với bạn không], còn bên dưới anh có thể nhìn thấy cô gái nhỏ mềm mại trắng trẻo đang cắn môi suy nghĩ điều gì đó, váy ngủ cuốn lên đến tận gốc đùi, ngón tay cô vô thức cào cào chăn, trên mặt thoáng hiện lên một lớp hồng nhạt, có lẽ cô đang do dự!
Lệ Vi Lan toàn thân chấn động, mắt mở to tròn xoe, chỉ là anh nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực, nhưng không dám phát ra một tiếng động nào, chỉ sợ thở mạnh hơn một chút, màn hình trong suốt không biết từ đâu xuất hiện này sẽ biến mất trong giây tiếp theo.
Anh nhìn thấy... là Chanh Chanh sao?
Đúng rồi! Là Chanh Chanh mà!
Hóa ra cô sống trong cùng một thế giới với anh trước kia!
Nhưng... cuộc sống của cô thật khó khăn!
Ánh mắt Lệ Vi Lan đau lòng lướt qua căn phòng chật hẹp và những thùng giấy chất đống trong phòng, chỉ thấy hơi thở giữa những khoảng lặng cũng khiến n.g.ự.c anh nặng trĩu: Cô đối xử tốt với mọi người như vậy, ngày thường rốt cuộc đã sống một cuộc sống như thế nào!
Nhưng dù là như vậy, thái độ sống của cô vẫn lạc quan và tích cực, trong hoàn cảnh như vậy, trong lòng cô vẫn nở hoa.
Cho dù là đối với người giấy trong lòng cô, cô cũng có sự kiên nhẫn và dịu dàng, chứ không phải sự coi thường, tự cao tự đại.
Lệ Vi Lan tham lam đưa tay ra, muốn nhẹ nhàng chạm vào má cô còn có chút lông tơ, nhưng khi anh vừa mới đưa tay ra, bắt gặp biểu cảm ngây người của cô, Lệ Vi Lan lập tức nhận ra điều gì đó, vừa mới giơ tay lên lại buông xuống: Không đúng, không thể để cô nhận ra anh là người thật.
Nếu không, cô nhất định sẽ sợ hãi bỏ chạy.
Nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải vì ngay cả thế giới kỳ ảo không phù hợp với thực tế như tận thế này giáng xuống, thì có lẽ anh cũng không thể chấp nhận được thế giới mình đang sống có thể chỉ là một trò chơi.
Đừng làm cô sợ.
Lệ Vi Lan dùng hết sức bình tĩnh, chỉ hơi nghiêng đầu, dùng ánh mắt đầy mong đợi nhìn về phía màn hình, nhưng trong lòng, anh đã thầm cầu nguyện với tất cả các vị thần, chỉ mong bất kể vị thần nào quản lý chuyện này, hãy tốt bụng để cô nhấn đồng ý.
Trầm Chanh chống cằm suy nghĩ một lúc.
Có lẽ đã hơn nửa phút cô mới hạ quyết tâm, nhưng trước khi nhấn đồng ý, Trầm Chanh vẫn chỉnh lại tóc tai, kéo phẳng váy ngủ của mình --- cổ áo có vẻ hơi trễ và không mặc áo lót, nhưng thôi, dù sao bên kia cũng không nhìn thấy, và nói cho cùng thì màn hình điện thoại chỉ có thể nhìn thấy mặt và n.g.ự.c mà thôi.
Trầm Chanh hơi ngượng ngùng xoa xoa mặt, để mình tỉnh táo lại: Này, đồ ngốc, tỉnh lại đi! Sao lại có cảm giác ngại ngùng khi gặp nhân vật game chứ?
Lại không phải là cuộc gọi video thực sự! Anh chỉ là một AI, hơn nữa còn là con trai nuôi của cô, sao có thể thể hiện một mặt nữ tính như vậy với con trai nuôi cơ chứ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-216-217.html.]
Phải biết rằng, nếu thực sự gặp mặt con trai nuôi, cô cũng nên tràn đầy khí thế, thể hiện sức mạnh của một người mẹ chứ!
Trầm Chanh nghĩ như vậy, luôn cảm thấy bàn tay vừa rồi đột nhiên muốn rụt về của mình bỗng có thêm một chút sức lực.
Chương 217
Cô sợ rằng việc nghe “cuộc gọi video” này có thời hạn, chỉ chỉnh trang lại quần áo một chút, cuối cùng vẫn nhấn “có”
Đôi mắt Lệ Vi Lan trong khoảnh khắc đó mở to.
TBC
Cô ấy đã nhấn có!
Anh kìm nén sự vui mừng trong lòng, mỉm cười với ống kính: “Chanh Chanh, buổi tối tốt lành.”
Bên cô cũng đã là buổi tối, trời đã tối, trên bàn cô còn đặt một hộp mì ăn liền, có một chiếc kindle đậy trên đó, có lẽ là đang đợi mì chín.
Cuộc sống đơn giản như vậy, bốn bức tường trống rỗng, thậm chí còn tồi tàn không giống phòng con gái, Lệ Vi Lan càng nhìn càng thấy đau lòng, anh nghĩ một lúc... căn cứ và bản thân anh, căn bản chính là con đỉa bám trên người cô!
Cô có chút tiền nên đi mua cho mình đồ ăn ngon, quần áo đẹp, con gái trẻ ở độ tuổi này, không phải đều nên vui vẻ nói chuyện về mỹ phẩm, mua quần áo mới sao?
Cô không nên bầu bạn với nhân vật trong game...
Lệ Vi Lan vừa tự trách mình không muốn để cô rời đi, vừa không thể kiềm chế được mà thấy chua xót đau lòng thay cô.
Tâm trạng anh mâu thuẫn như vậy, nhưng trong mắt Trầm Chanh, người bên kia video, lại là một người đàn ông trưởng thành đẹp trai, khuôn mặt nam tính, có thể nói là từng điểm đều nằm trên điểm G của cô, ánh mắt anh tập trung nhìn vào mặt cô, như thể cô là báu vật quý giá nhất trên thế giới này. Trên người mặc bộ quân phục đơn giản, sạch sẽ, phẳng phiu, nhưng đường nét cơ bắp được phác họa ra lại lưu loát và hoàn chỉnh, có thể mơ hồ nhìn thấy vai rộng, eo thon và đôi chân dài.
Phía dưới nữa, Trầm Chanh không dám nhìn. Mặt cô đỏ bừng lên, mặc dù là nhìn người giấy, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy... sao lại giống hệt người thật vậy? Công nghệ bây giờ, có thể mô phỏng người thật đến mức độ này sao? Hơi thở của Trầm Chanh nghẹn lại, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn biểu cảm của anh, vì vậy cũng bỏ lỡ sự ngạc nhiên và ý cười thoáng qua trong mắt anh: A... xem ra hôm nay bên cô cũng không phải là phong cách trẻ con.
Lệ Vi Lan nhìn bộ quân phục trên người mình, điều chỉnh tư thế một chút, cố gắng để eo mình thẳng hơn, lưng thẳng hơn, nhưng khi bắt gặp ánh mắt hơi cứng nhắc và khuôn mặt thoáng ửng hồng của cô, trong lòng Lệ Vi Lan lại nảy sinh niềm vui sướng kéo dài: Cô ấy hài lòng, thật tốt quá!
Trầm Chanh mất một lúc lâu mới đè nén được trái tim đập thình thịch của mình, nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm quyến rũ của anh, chỉ nhỏ giọng nói: “Chào buổi tối Lệ Vi Lan.” Ôi trời ơi, phạm quy rồi! Game phạm quy quá rồi, cho dù muốn dụ dỗ tôi tiếp tục chơi, chơi mãi, cũng không cần để con trai nuôi đột nhiên từ phiên bản đồ họa biến thành người thật chứ!
Đẹp trai thì đúng là đẹp trai đến mức không khép chân lại được, nhưng... cô thậm chí còn không dám nhìn thẳng! Sao lại thấy trong mắt anh có sao vậy?
Ngay cả khóe miệng hơi lộ ra lúm đồng tiền của anh, cũng giống như đang chứa đựng nụ cười khiến tim người ta đập nhanh hơn.
Lệ Vi Lan có thể nghe thấy giọng điệu lúc này của cô khác với bình thường.
Anh cảm nhận được sự xấu hổ của cô, tâm trạng đột nhiên tốt hơn rất nhiều: Dù sao thì, cô cũng nhận ra anh cũng là một người đàn ông trưởng thành, cho dù chỉ là một người đàn ông trưởng thành trong game, thì cũng tốt hơn là cô luôn coi anh là con trai nuôi chứ?