Xuyên Vào Game Ai Ngờ Thành Boss - Chương 166 - 167

Cập nhật lúc: 2025-04-12 07:36:38
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 166

Những con mèo mèo, chó chó như vậy, nếu không phải do chủ huấn luyện, nếu không phải đã từng trải qua chuyện tương tự... Ghê tởm!

Trần Phong có thể bảo vệ được bọn trẻ ở một nơi như căn cứ Đằng Long thì đương nhiên không phải là thánh mẫu, được Lệ Vi Lan nhắc nhở, hắn lập tức nhận ra logic mà cô ta dẫn dắt mình trước đó có chỗ nào không đúng, nghĩ thông suốt những điều này, sắc mặt hắn thay đổi, nhìn vào mắt người phụ nữ chỉ còn lại sự cảnh giác lạnh lùng.

Người phụ nữ không ngờ người đàn ông đẹp trai dẫn đầu đội ngũ này lại nói chuyện thẳng thắn và cay độc như vậy, cô ta vốn tưởng rằng mình đã thể hiện được năng lực dị năng hiếm có, cộng thêm đám mèo chó dưới trướng, cho dù những người này không nhìn cô ta bằng con mắt khác thì ít nhất cũng có thể đổi lấy một sự chung sống hòa bình---vài nhóm dị năng giả mà cô ta gặp trước đây đều xử lý như vậy, gặp người yếu hơn thì cô ta giả vờ không biết, gặp kẻ mạnh hơn, đợi cô ta ra mặt, vừa mềm vừa cứng thì mọi chuyện thường sẽ êm xuôi.

Người nào lại có thể so đo với súc vật chứ?

Cô ta đảo mắt, quay mặt lại nở nụ cười, cười dịu dàng với Tiểu Ngải: “Chị thấy Đại Lực bị thương nên đau lòng, thực sự không phải muốn trút giận lên em, lại đây, đưa tay cho chị, chị chữa cho em.”

“Không cần.” Lúc này Lệ Vi Lan đột nhiên cảm thấy trong tay có thêm thứ gì đó, anh khẽ động tâm, đoán được thứ được nhét vào tay mình là gì, một luồng ấm áp tràn qua, khuôn mặt vốn lạnh như băng bỗng nở nụ cười nhàn nhạt, ngay cả người phụ nữ vốn vô cùng căm hận anh cũng ngây người. Lệ Vi Lan nhẹ nhàng đưa tay về phía Tiểu Ngải, trong tay anh đang cầm một lọ thuốc mỡ màu xanh nhạt, “Chúng tôi có thuốc.”

Tiểu Ngải ngoan ngoãn đi tới, giọng nói mềm mại: “Em không đau lắm đâu...” Vừa nói nhỏ, vừa kinh ngạc nhìn vết thương trên chân mình, chỉ một lúc sau, nó đã lành lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Đáng ghét! Vậy mà lại có loại thuốc này! Có thuốc rồi còn cần cô ta chữa làm gì!

Người phụ nữ càng thêm tức giận, cô ta không thấy mình sai, chỉ tức giận vì trong tay họ có loại thuốc thần kỳ sánh ngang với dị năng hệ trị liệu, xem ra... năng lực của cô ta không thể giúp cô ta ghi thêm điểm trong mắt họ được.

“Các người muốn thế nào?” Đã đến nước này, người phụ nữ cũng không giả vờ nữa, cô ta tức giận đứng dậy, bảo vệ đám mèo chó sau lưng, tức giận nói: “Tôi không sợ các người, chỉ là những con vật này đều là thú cưng mà tôi nuôi, dù chỉ c.h.ế.t một con tôi cũng đau lòng, các người muốn gì thì cứ nói thẳng, đừng có giả vờ giả vịt.”

Đôi mắt nâu sẫm của Lệ Vi Lan lặng lẽ nhìn vào mặt cô ta, một lúc sau anh cười nhạt: “Chúng tôi chỉ tìm một nơi để nghỉ chân một đêm thôi. Cô chỉ cần chỉ cho chúng tôi một căn biệt thự nào đó còn trống là được, chúng tôi sẽ ở nhờ một đêm rồi đi.”

**

Lần này cô ta chỉ cho họ một căn biệt thự thực sự sạch sẽ và trống không.

Nhưng dù sao cũng có cửa sổ và mái nhà, bọn trẻ tìm một ít vải trải trên sàn rồi ngủ luôn, bọn trẻ trong thời mạt thế không còn là những tiểu công chúa, tiểu hoàng tử như trước nữa, đứa nào cũng có khả năng tự chăm sóc bản thân rất tốt, Lệ Vi Lan dựa vào bệ cửa sổ phòng khách nhìn ra bóng tối sâu thẳm bên ngoài, Hi Nam nhìn khuôn mặt nghiền ngẫm của anh, không nhịn được hỏi nhỏ: “Lệ ca, chuyện này cứ thế bỏ qua sao?”

Chương 167

“Bỏ qua?” Lệ Vi Lan cong môi, hỏi hai người đàn ông trưởng thành còn lại: “Hai người nghĩ sao?”

Người Hi Nam mang theo có dị năng hệ thổ là Tôn Nhất Phi, vì không phải là dị năng chiến đấu mà là dị năng thổ hệ hỗ trợ và vật liệu, nên lúc này vẫn luôn lắng nghe họ nói chuyện, không vội đưa ra quan điểm của mình.

TBC

Lúc này hắn cũng không tranh nói, Trần Phong dừng lại một chút, nhìn những đứa trẻ đang ngủ la liệt trong phòng khách: “Hay là... bỏ qua đi?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-166-167.html.]

“Người thì có thể bỏ qua,” Lúc này Tôn Nhất Phi mới nhỏ giọng nói: “Nhưng đám mèo chó thì không thể bỏ qua.”

Xoẹt một cái, Trần Phong và Hi Nam đều nhìn về phía hắn.

Ánh mắt của Lệ Vi Lan sâu thẳm và ấm áp, Tôn Nhất Phi dừng lại một chút rồi nói: “Cho dù là trước thời mạt thế, những con mèo, con ch.ó đã quen ăn thịt người, sẽ vô cớ tấn công thú cưng của con người, cũng không thích hợp để chung sống với con người.”

Lệ Vi Lan khẽ gật đầu: Điều này đã khích lệ Tôn Nhất Phi.

Hắn tiếp tục lý luận theo kiểu chủ nghĩa duy lý: “Cô ta không làm chúng ta bị thương, tất nhiên chúng ta không thể tùy tiện hành hình cô ta. Nhưng nếu cứ để đám chó mèo biến dị tấn công bọn trẻ như vậy, hôm nay chúng ta đứng nhìn, ngày khác nếu có dị năng giả khác bước vào nơi này, chúng ta đều là kẻ đồng lõa.”

“Nhưng mà...” Trần Phong không hiểu nổi logic này: “Dù sao cô ta cũng là một dị năng giả hệ trị liệu, chúng ta g.i.ế.c c.h.ế.t đám mèo chó đó, cô ta có thể bỏ qua cho chúng ta sao? Đây không phải là tự mình gây thêm kẻ thù sao?” Theo hắn thấy, hoặc là diệt cỏ tận gốc để trừ hậu họa, hoặc là cứ thế làm lành với cô ta, ngày mai chia tay nhau rồi thôi, nào có chuyện g.i.ế.c chó mèo mà tha người, tự mình gây ra một đống rắc rối sau này?

Nhưng Hi Nam hiểu ý của Tôn Nhất Phi.

Mặc dù đây đã là thời mạt thế không có trật tự, nhưng dù sao cũng là một căn cứ lớn, không có quy củ thì không thành hình được.

Hắn đây là... đã mơ hồ tự đưa mình vào vị trí của một người quản lý căn cứ rồi sao!

Xem ra người bạn này của mình rất coi trọng Noah, nếu không với tính cách khiêm tốn của hắn, tuyệt đối sẽ không mở lời nói về chuyện này trên đường.

Lệ Vi Lan gật đầu, ánh mắt dịu dàng của anh dừng lại trên những đứa trẻ đã ngủ trong nhà, anh khẽ nói với ai không biết: “Em trông chừng bọn trẻ giúp anh.”

Trầm Chanh biết rõ, câu này anh nói với cô.

Khóe môi cô cong lên một nụ cười kiêu ngạo: Con trai sao lại có tam quan chính trực thế này! A a a trò chơi này đúng là đỉnh!

Một cử một động như vậy, từ tam quan đến cách làm việc vừa có nguyên tắc, vừa có thủ đoạn, mặc dù đã đích thân trải qua vực sâu, nhưng lại không bị vực sâu nuốt chửng, người đàn ông như vậy thực sự khiến tim cô đập loạn.

Mẹ nuôi sẽ không tiếc tiền cho một đứa con trai như vậy, dù có tốn bao nhiêu cũng cam lòng!

Màn hình lặng lẽ dừng lại ở bóng tối yên bình, tĩnh lặng trong nhà.

Một ngọn lửa bập bùng, phản chiếu khuôn mặt nghiêng bình thản của những chàng trai, cô gái, giống như một giấc mơ ngọt ngào vào buổi tối.

Bên ngoài ống kính mơ hồ truyền đến tiếng động vật kêu thảm thiết, tiếng ẩu đả, giống như một thế giới khác.

Loading...