Xuyên Vào Game Ai Ngờ Thành Boss - Chương 136-137

Cập nhật lúc: 2025-04-12 01:25:10
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 136

Vừa nãy trong giọng nói của cô còn mang theo tiếng khóc nức nở, rõ ràng chuyện này xảy ra trước khi cô đến tìm anh. Trong lòng Lệ Vi Lan thoáng qua một nỗi đau ẩn giấu.

Cuộc sống của cô không có bạn bè, cũng không có người thân sao?

Một con quái vật dịu dàng như vậy, cũng nên được cuộc sống đối xử dịu dàng.

Trên màn hình, nhân vật nhỏ quay sang bầu trời ngoài cửa sổ, bong bóng trên đầu cùng với giọng nói nhẹ nhàng cùng nhau xuất hiện: “Hôm nay trời mưa rồi. Căn cứ toàn là bùn lầy, nhiệt độ cũng giảm xuống, trong làn mưa lạnh giá, ít nhất chúng ta còn có mái che, có thể nhiều người đã c.h.ế.t rồi.”

“...” Con ơi, lời này cũng buồn quá.

Có lẽ Lệ Vi Lan muốn an ủi cô rằng còn sống đã là tốt lắm rồi, nhưng nghĩ đến cuộc sống ủ rũ, không có mục tiêu, chỉ biết sống qua ngày của mình, sẽ cảm thấy... dường như ngày tận thế đến cũng không tệ lắm.

Lệ Vi Lan nghe thấy cô im lặng rất lâu, anh do dự một chút, cuối cùng hạ quyết tâm, nhỏ giọng hỏi: “Em có muốn nghe câu chuyện của anh không?”

“???”

TBC

Trầm Chanh mở to mắt.

Trên màn hình, lúc này trò chơi hiện lên một lời nhắc mới:

[Lệ Vi Lan tự nguyện mở lòng với bạn: Ký ức quá khứ 1. Có xem quả cầu ký ức (số 1) không?]

Nhân vật nhỏ trên màn hình nở nụ cười không chút u ám với cô, Trầm Chanh nhìn anh lúc này thậm chí còn mang theo vài phần dịu dàng, đột nhiên nhớ đến lần đầu tiên cô nhìn thấy anh, anh thoi thóp, bị trói trên cây thánh giá.

Cô không biết ký ức trong quả cầu ký ức số 1 là gì, nhưng Trầm Chanh hơi do dự một chút, vẫn nhấn “Có.”

Ống kính chuyển cảnh, trên màn hình của Trầm Chanh chuyển sang hình ảnh chân thực.

Hơi thở của cô ngừng lại: trước đây nhìn thấy đều là nhân vật tý hon, đột nhiên nhìn thấy chất lượng hình ảnh chân thực, mặc dù lúc đó đôi mắt của nhân vật nhỏ dịu dàng hơn một chút, nhưng không nghi ngờ gì nữa, nếu nhân vật nhỏ luôn xuất hiện trước mặt cô với khuôn mặt này, có lẽ cô cũng không thể gọi là nhân vật nhỏ nữa!

**

Lệ Vi Lan đi trước, sau lưng anh là một đôi nam nữ mà Trầm Chanh hoàn toàn xa lạ.

Gậy bóng chày trong tay Lệ Vi Lan đã dính đầy m.á.u và thịt nát, trên người cũng đã b.ắ.n đầy bọt, anh cảnh giác nhìn xung quanh: rõ ràng, họ vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm.

Trầm Chanh có thể nhìn thấy qua màn hình: trong tòa nhà giảng dạy xa xa, trong tòa nhà ký túc xá, thậm chí trên sân vận động vẫn còn một số thây ma hành động chậm chạp đang đi lang thang.

So với thây ma phiên bản game mà cô từng thấy trên màn hình trò chơi trước đây, lần này thây ma trông chân thực hơn, nhưng xét về tốc độ hành động và tình trạng khứu giác, có vẻ như không có sức tấn công mạnh như thây ma mà họ nhìn thấy sau này?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-136-137.html.]

Chẳng lẽ đoạn ký ức này là lúc tận thế mới bắt đầu?

Ngực Lệ Vi Lan phập phồng nhẹ, anh cố gắng không phát ra tiếng động quá lớn, Trầm Chanh nhìn theo ánh mắt anh, phát hiện ra đích đến của họ dường như là cửa hàng tiện lợi của trường này.

Đúng vậy! Tận thế mới bắt đầu, phải tranh thủ lúc thây ma chưa có tốc độ và sức tấn công đáng sợ như vậy, nhanh chóng thu thập một số vật tư!

Trầm Chanh nhìn vào chiếc ba lô đeo trên người Lệ Vi Lan, đoán rằng lúc này anh vẫn chưa mở ra dị năng không gian.

Chương 137

Cô có chút lo lắng: mặc dù biết rõ nhân vật nhỏ đã an toàn sống đến lúc gặp cô, nhưng nhân vật nhỏ đã sống sót như thế nào?

Lệ Vi Lan kéo đôi nam nữ đó ngồi xổm xuống sau cây gậy trên sân trường, nhỏ giọng nói với người đàn ông: “Tiểu Cương, cậu thấy quỹ đạo hành động của con thây ma đó chưa?”

Người đàn ông gật đầu: hắn ta nói đến con thây ma to lớn vẫn luôn lang thang bên ngoài cửa hàng tiện lợi, nó mặc quần áo bảo vệ của trường, một bên mắt đã bị móc mất, đi khập khiễng, từ trái sang phải, rồi từ phải sang trái. Khi nó quay lưng về phía họ thì vừa lúc ở hướng gió, lúc đó lẻn vào có thể tránh được cuộc chiến đấu dữ dội.

Tất cả bọn họ đều biết trong cửa hàng tiện lợi có đồ ăn.

Hắn ta vốn không muốn ra ngoài, muốn đợi thêm hai ngày nữa, nhưng Lệ Vi Lan nói... nếu bây giờ bọn họ không đến, đợi đến khi đồ ăn trong cửa hàng tiện lợi bị người khác lấy hết, bọn họ phải mạo hiểm đến siêu thị lớn, đến lúc đó sẽ chỉ càng nguy hiểm hơn. Dù sao trường học cũng đang trong kỳ nghỉ hè, tương đối ít người, cũng ít người tranh giành với bọn họ.

Hắn ta đến thì đến, nhưng nhìn thấy con thây ma to lớn thối rữa không ra hình người kia, trong lòng hắn chỉ toàn là sợ hãi: nếu hắn ta biến thành như vậy, bố hắn ta phải làm sao? Mẹ hắn ta phải làm sao? Nhan Nhan phải làm sao?

Lệ Vi Lan chỉ có một mình! Tại sao anh không thể tự mình vào trong!

Nhưng Lệ Vi Lan lại không nhận ra sự d.a.o động dữ dội vì sợ hãi trong lòng hắn ta, sự chú ý của anh đều đặt vào việc quan sát con thây ma to lớn kia, cửa hàng tiện lợi chỉ khép hờ, bọn họ xông vào, đóng cửa rồi kéo cửa sắt xuống, mang theo đồ ăn rồi đi từ cửa sau, chỉ cần có được số vật tư đầu tiên, khả năng sống sót sẽ cao hơn rất nhiều.

“Đếm năm tiếng...” Anh quan sát bước chân của con thây ma, nhỏ giọng nói, “Sau đó chúng ta cùng xông vào!”

Anh quay lưng về phía đôi nam nữ, không nhận ra sự gian trá sau lưng mình, nhưng Trầm Chanh nhìn rõ mồn một, cô gái sau lưng người đàn ông nhẹ nhàng kéo góc áo hắn ta, lại chỉ về phía Lệ Vi Lan đang chuyên tâm quan sát ở phía trước, làm khẩu hình, rõ ràng là nói: “Để anh ta đi trước!”

Trong lòng Trầm Chanh gần như tức khắc dâng lên một cơn giận dữ: tại sao ở đâu cũng có loại người ích kỷ như vậy?

Lệ Vi Lan nhẹ nhàng đếm năm tiếng, nhân lúc con thây ma quay lưng về phía bọn họ, nhanh chóng xông vào trong cửa hàng tiện lợi.

Anh vừa chạy đến cửa hàng tiện lợi, thì thấy con thây ma ở cửa dường như ngửi thấy gì đó, đột nhiên quay người, mũi hít hít, vừa ngửi thấy mùi người sống thì lập tức lao tới!

Càng lúc càng gần là mùi thịt thối rữa và nhãn cầu lồi ra khỏi hốc, Lệ Vi Lan chỉ kịp liếc nhìn đống cỏ không có một chút động tĩnh nào, nặng nề kéo cửa cuốn xuống, đóng chặt nó lại.

Khóa vừa hạ xuống, trước mặt anh đột nhiên có một trận gió tanh.

Trầm Chanh trước điện thoại không tự chủ được mà phát ra một tiếng kêu kinh ngạc nhỏ: cùng bị nhốt trong phòng với anh, lúc này gần như sắp lao tới trước mặt anh, rõ ràng là một con thây ma tứ chi lành lặn, nước dãi chảy dài!

Rõ ràng Lệ Vi Lan cũng trở tay không kịp.

Loading...