Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 89
Cập nhật lúc: 2024-10-25 09:46:58
Lượt xem: 38
Sở Thấm tràn đầy sức lực chạy lên núi, Hoàng Đậu Tử ở bên bờ sông dưới sườn núi nhìn thấy thì lại trầm mặc, rồi tự hỏi: Dù gì mình cũng là một người đàn ông, mỗi sáng sớm thức dậy nghĩ đến việc sắp bắt đầu làm việc là đã mệt muốn chết, mà sao ngày nào Sở Thấm cũng có sức lực để vào núi vậy?
Quan trọng là cũng không thấy cô mang cái gì xuống núi, cùng lắm cũng chỉ hái chút nấm và rau dại thảo dược, ngay cả củi cũng rất ít chặt.
Hoàng Đậu Tử thật ra là người rất kỹ tính, nhát gan thận trọng. Mặc dù e ngại Sở Thấm nhưng cũng nhịn không được mà chú ý đến cô, lúc này mới phát hiện mỗi sáng sớm trước khi đi làm cô đều sẽ bí mật lên núi.
Sở Thấm bị chú ý cũng không thèm để ý, lúc này cô đã sắp đến đỉnh Thanh Tuyền.
Trong khoảng thời gian này cô thường đến đỉnh Thanh Tuyền, số trời xui rủi khiến cô tìm được một con đường tắt.
Mặc dù bò hơi khó khăn nhưng gần hơn rất nhiều. Tiết kiệm được gần nửa giờ đi bộ so với con đường cũ.
Đỉnh Thanh Tuyền đúng là có rất nhiều thú rừng, nhưng cũng thật sự nguy hiểm. Cô từng gặp phải chó sói hai lần, thậm chí có một lần chỉ cách một trăm mét, cô hoảng hốt đổ mồ hôi ròng ròng trốn ở trên cây nửa tiếng mới thoát được.
DTV
Trừ chó sói ra còn có gấu đen, đây cũng là lần đầu tiên Sở Thấm phát hiện trong núi có gấu đen, mà đến cả thím Sở cũng không biết.
Nhưng cô cũng đại khái tìm ra được địa điểm hoạt động của những con thú rừng này, cố ý tránh đi thì xem như cũng an toàn.
Đi tới đỉnh Thanh Tuyền, tổ ong lớn ở trên một vách núi, nói lớn cũng thật sự không khoa trương, tổ ong này phải dài tầm nửa thước.
Vách núi dốc, cũng may vẫn có chỗ đặt chân.
Những con ong mật này cũng rất thông minh, trên vách núi con người có thể đặt chân nhưng động vật thì lại khó, ngược lại thuận tiện cho Sở Thấm.
Sở Thấm sửa sang lại quần áo, lại đội mũ rơm, sau khi đến vách núi thì cẩn thận đi về phía tổ ong.
Động tác của cô nhẹ nhàng chậm chạp, cũng không có đả động đến ong mật. Thỉnh thoảng ong mật vây quanh cô, cũng nhanh chóng bay đi.
Tiếp theo, cô lấy ra công cụ đã chuẩn bị sẵn khi ở nhà. Trước tiên là hun khói, lúc hun cô vội vàng di chuyển xuống vách núi, lúc này ong mật thật sự đã dốc toàn sức lực mà bay vù vù vù ra khỏi tổ ong. Sở Thấm dùng tốc độ nhanh nhất để chạy xa, rồi lại leo lên trên cây.
Trong khoảng hai ba phút, những con ong đã tản đi rất nhiều.
Sở Thấm lại chờ hai phút, mới dám xuống cây rồi đi về phía vách đa, dùng d.a.o nhỏ đem cạo tổ ong xuống, đặt ở trong ba lô không gian.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-89.html.]
Đôi khi ba lô không gian rất nhân đạo.
Không tách sáp ong, mật ong và nhựa ong ra làm ba thứ, mà toàn bộ tổ ong đều được tính là một loại.
Nhưng nhộng ong và mật ong còn sót lại lại giúp cô loại bỏ, sau đó không chút nể tình mà ném vào ba lô không gian thứ hai, thứ ba.
“...”
Bộ dạng vừa hào phóng vừa keo kiệt.
Cũng được, cô cứ từ từ lựa chọn cho tiết kiệm thời gian, phải biết rằng nhộng ong cũng coi như một món ăn ngon.
Cái tổ ong lớn này Sở Thấm cạo suốt mười lăm phút, trên vách núi vẫn còn lưu lại một chút ít mật ong, cô nhìn mà thấy đau lòng.
Cạo xong Sở Thấm lập tức xuống núi, trên đường xuống núi tùy ý hái chút rau dại, lúc sắp về đến nhà lại chặt hai cây trúc, chuẩn bị làm nan trúc lúc rảnh rỗi.
Hoàng Đậu Tử thấy cô thu hoạch không phong phú, cũng không theo dõi sát sao. Hiện tại anh ta cảm thấy Sở Thấm là dạng ngốc nghếch, đầu óc đơn giản mà tứ chi phát triển, rõ ràng không có thu hoạch mà mỗi ngày đều chạy lên núi.
Về đến nhà, lại ăn hai củ khoai lang lấp đầy bụng, vắt khăn mặt lau mồ hôi trên người một chút, rồi cũng đã sắp đến giờ làm việc.
Công việc chính trong mùa hè là nhổ cỏ dại.
Sau đó gánh nước tưới nước, trước đây cứ ba ngày gánh nước một ngày, giờ đây dường như ngày nào cũng gánh.
Mực nước trong sông đã giảm xuống đáng kể mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy, nếu không bởi vì hoa màu phát triển rất tốt đẹp, đội trưởng Hàn cũng đã sầu đến bạc đầu rồi.
Trong thôn dường như luôn lạc hậu hơn xã một bước, xã Lạc Thủy đã sớm chuẩn bị chuyện hợp tác xã giúp xã viên nuôi heo, nhưng hôm nay thôn Cao Thụ mới thông báo tin tức này.
Sở Thấm lập tức cân nhắc ở trong lòng, về việc chính sự, thật ra xã Dương Tử Câu hương cũng không sánh bằng xã Lạc Thủy.
Ngày hôm đó làm lụng xong xuôi, Hàn Định Quốc bảo mỗi nhà đại diện một người ở lại, ông ấy phải giao phó chút chuyện ở sân đập lúa.
Bên tai ông ấy kẹp điếu thuốc, trên tay cầm quyển sổ, cau mày đọc: “Căn cứ vào chỉ định “Quyết định phát triển chăn nuôi heo” do chúng tôi ban hành vào tháng hai năm nay, trong thôn quyết định trợ giúp mọi người nuôi heo!”