Lúc Kim Kim mới nhận lấy trứng từ từ bóc vỏ, bé cũng dám dựa Sở Thấm, chỉ chằm chằm Kim Ngọc đang ăn trứng gà.
Bộ dạng hai đứa trẻ bây giờ chênh lệch quá xa so với hình dáng trong trí nhớ của nguyên chủ, Sở Thấm tỉ mỉ quan sát.
Quần áo Kim Ngọc hình như của cô bé, bộ đồ quá cũ quá lớn, mòn đến mức thể thấy thịt , cổ áo rộng thùng thình để lộ cả nửa bả vai.
DTV
Chúng cũng gầy nhiều, mái tóc rối bời, ôm chỉ cảm thấy gầy trơ cả xương, đến cả khuôn mặt cũng thịt, đôi mắt thì lờ đờ lạ thường.
Kim Kim còn gầy hơn, trán còn hai vết trầy da, sưng đỏ tấy lên.
Sở Thấm lột thêm một quả đút cho Kim Ngọc, thấy Kim Kim ăn xong, cô hỏi: "Có trán em ai đẩy ?"
Kim Kim rốt cuộc cũng nhịn mà để cho nước mắt rơi: "Bác cả đẩy em, ông nội cũng đẩy em, bọn họ thua tiền."
Sở Thấm tức giận: "Phải tìm cơ hội đánh bọn họ một trận!" Cô còn tưởng rằng do con nít trong nhà đẩy, hóa là lớn, đúng thật là cặn bã.
Tức tối xong, Sở Thấm nhét thêm quả trứng cho bé.
Cô những lời an ủi, càng ở bên bọn trẻ như thế nào. Trứng gà luộc cô mang theo chính là dùng để an ủi bọn trẻ nít. Xem cũng tệ lắm, còn hơn .
"Chị, em nhớ ." Ăn một nửa quả trứng thứ hai, Kim Kim bỗng nhiên vu vơ.
Sở Thấm , chỉ thể thở dài mãi, đó cô sờ đầu bé, yên lặng ở bên .
Thời gian trôi qua, chừng nửa tiếng , Sở Thấm thấy dượng cả từ đằng xa.
"Dượng lấy ?" Cô hỏi.
Lý Giải Phóng gật đầu một cái: "Lấy ."
Xã trưởng cũng chỉ ước bọn họ thể đón hai đứa trẻ ngay lập tức, ông cũng sợ bọn trẻ xảy chuyện, thậm chí còn đồng ý giúp bọn họ lừa gạt.
Lại thêm mấy phút, Dương Lập Thu từ nhà họ Kim.
Thái độ bà lạnh lùng, ngoắc ngoắc tay gọi ông Lý qua: "Chúng thu dọn một ít hành lý."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-87.html.]
Sở Thấm còn cho là họ còn một hồi lâu, ai ngờ chỉ đến mười phút là bọn họ , chỉ một túi hành lý.
Dương Lập Thu đen mặt, sắc mặt Lý Giải Phóng cũng lắm, đến khi thấy ba Sở Thấm thì họ mới dịu .
Ngực bà phập phồng, : "Quần áo của hai đứa nhỏ đều đem cắt may thành quần áo mới. Cái rương đựng của hồi môn của cháu cũng kéo , thậm chí cái chăn duy nhất của Kim Kim cũng đem lót giường cho bác cả Kim..."
Trước mắt đặt bọn trẻ lên hàng đầu, những thứ đó thể lấy , nhưng sớm muộn gì bà cũng cho .
Nuốt xuống cơn uất nghẹn trong cổ họng, bà miễn cưỡng với Sở Thấm: "Chúng về thôi."
Dương Lập Thu ôm Kim Ngọc, còn Kim Kim thì buộc Sở Thấm bằng dây vải, để cho bé vững vàng ôm eo Sở Thấm.
Lúc trở về họ quá nhanh, cho nên đến tận ba giờ chiều mới về đến xã Lạc Thủy.
Có hàng xóm thấy thở dài : "Thứ trời đánh thánh đâm, hành hạ con trẻ thành như !"
Vì cũng lâu , xã trưởng thông qua chuyện Dương Lập Thu đón hai đứa con của em về nhà.
Bởi vì là buổi chiều, Sở Thấm ở nhà dì cả nữa. Cô chờ dì cả tắm cho hai đứa trẻ xong liền rời , dì cả giữ cũng từ chối.
Dương Lập Thu kéo tay cô : "Cháu cố gắng sống thật , chuyện thì cứ tới tìm dì cả, đừng sợ phiền toái. Nhà thì xem chừng cửa nẻo, cháu nuôi chó là đúng... Mẹ cháu , ba các cháu ai xảy chuyện gì, sống cho thật ."
Trên mặt bà vẻ mệt mỏi lạ thường, ngay cả lạnh lùng như Sở Thấm cũng khỏi thấy lòng chua xót, cô gật gật đầu : "Vâng."
Dương Lập Thu : "Cũng bao lâu nữa là đến tết đoan ngọ , cháu cứ tới nhà dì ăn cơm, dì sẽ gói bánh chưng cho cháu ăn."
Sở Thấm vốn định từ chối, thế mà hai chữ bánh chưng thì cô liền gật đầu một cái. Cô vẫn từng ăn bánh chưng, cũng tìm công thức nào để nấu trong trí nhớ nguyên chủ.
"Được , gần bốn giờ , cháu nên lên đường nhanh hơn chút." Cuối cùng, Dương Lập Thu dặn dò.
Sở Thấm lên xe, vẫy tay một cái rời .
Mặt trời đang chuyển về tây, lao động đồng ruộng ven đường vẫn còn xong việc trở về nhà.
Trên đường, cô ngang trại chăn nuôi của xã Lạc Thủy, bên trong huyên náo. Sở Thấm khỏi thả chậm tốc độ, phát hiện thì là heo đang sinh con.
Là heo thật , nuôi quá!