Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 73
Cập nhật lúc: 2024-10-24 21:36:50
Lượt xem: 35
Cả rau tề thái và rau sam đều có thể gói sủi cảo hoặc làm nộm. Hương thung có thể xào với trứng, Sở Thấm nhớ trong nhà vẫn còn năm sáu quả trứng.
Càng đi vào sâu, càng phát hiện nhiều thực vật hơn.
Lúc đến núi Thanh Tuyền, Sở Thấm nhìn thấy mấy cây hạt dẻ, thậm chí còn có cả kiwi nữa.
Không biết sao mà hạt dẻ với kiwi đều chín vào mùa thu nên Sở Thấm lại thầm nhớ vị trí lần nữa, chờ đến mùa thu lại hái.
Núi Thanh Tuyền ít khi có dân làng tới, vì ở đây có rất nhiều động vật hoang dã.
Động vật hoang dã ở đây tức là lợn rừng và sói dữ có tính công kích rất hung dữ, Sở Thấm chỉ có thể dừng lại một lúc, không dám ở lại lâu hơn.
Nghe nói cũng có hổ, hồi nhỏ nguyên chủ không nghe lời cha mẹ, toàn lấy hổ ra để dọa cô. Nhưng mà đến cả chú Sở đến tuổi này rồi cũng chưa từng nhìn thấy hổ, nên bây giờ không biết rốt cuộc có hay không tạm thời chưa rõ.
Còn về sói thì khả năng cao là có.
Lúc Sở Thấm rời đi còn nghe thấy ở đằng xa có động tĩnh, cô giật mình lao vội lên cây như con khỉ vậy, một lúc lâu sau cô mới từ từ đi xuống với gương mặt trắng bệch.
Đương nhiên, lúc này thứ hoạt động nhiều nhất trong núi là rắn.
Người ta nói là ba tháng ba, rắn rời núi.
Ba tháng ba ở đây là ngày âm lịch, mà ngày ba tháng ba mới qua cách đây không lâu, lúc này vừa hay là thời điểm rắn hoạt động.
DTV
Sở Thấm mới ra khỏi phạm vi núi Thanh Tuyền, mà đã có rắn dựng đứng người chuẩn bị tư thế tấn công cô, Sở Thấm giận đến mức dùng cuốc đập mạnh, đè xuống đầu con rắn, đánh dập đầu luôn.
“Tao bị sói dọa rồi, còn bị mày dọa nữa được sao?” Sở Thấm nghiến răng với con rắn ngu ngốc này: “Nếu là rắn độc thì thôi đi, đằng này cái thứ rắn vớ vẩn nhà mày cũng dám nhảy ra.”
Giờ thì hay rồi, vừa hay đem về nhà thêm một món nữa.
Sở Thấm áng chừng, cũng phải được một cân đấy, thế là cô hài lòng gật đầu.
Con đường về nhà rất nhẹ nhàng, dọc đường còn gặp được hai ba dân làng đến
chặt củi đào măng trên núi nữa.
Lúc sắp đến nhà còn gặp được thím Trương.
Nguyên chủ khá thân với bà ấy, dù sao thì thím Trương với nhà thím Sở cũng là hàng xóm với nhau.
Nhưng Sở Thấm nhớ được bà ấy hoàn toàn là bởi bà ấy là mẹ của Trương Phi Yến, cô gái kỳ lạ ấy khiến Sở Thấm có ấn tượng sâu sắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-73.html.]
“Sở Thấm, cháu hái cái gì đó?” Thím Trương hỏi.
“Cháu hái mấy cây rau dại thôi.” Cô vỗ vỗ giỏ tre, trông giỏ đầy ắp vậy, nhưng quả thật đều là rau dại.
“Chà, tay cháu còn cầm cả con rắn nữa kìa!” Thím Trương kinh ngạc, chỉ vào con rắn vàng xanh trên tay trái cô.
Sở Thấm cười nói: “Trên đường tình cờ bắt gặp nên cháu tiện tay tóm luôn, nó c.h.ế.t rồi.”
Thím Trương hơi ghen, trong mắt hiện lên sự ngưỡng mộ, tiện tay bắt được? Hồi bé Sở Thấm ngoan ngoãn lắm mà, sao bây giờ lại liều như thế?
Trông con rắn này cũng không nhỏ lắm, cũng hầm được một nồi canh thịt đấy. Chẳng nói được vài câu, Sở Thấm về đến nhà, trong lòng thầm nghĩ sau này những thứ lấy được trong núi đều phải bỏ vào trong ba lô không gian thôi, nếu không thì quá là dễ thấy.
Phải xử lí rắn luôn, lột da lấy nội tạng, rửa sạch xong thì cắt thành khúc nhỏ thêm vài lát gừng gia vị với rượu bỏ vào trong nồi đất hầm canh.
Rau dại cũng phải rửa sạch, chỉ để vài cọng rau sam trên bếp, còn lại thì bỏ vào trong mẹt hong khô, ngày mai còn ăn được.
Nấu rau sam đơn giản, trụng qua rồi để nguội là thành một món rau thanh mát rồi.
Sở Thấm hiếm khi nấu cơm khoai lang.
Không phải cháo khoai lang mà là cơm khoai lang, vừa rắn vừa mềm, ăn rất no bụng, hai bát cơm bằng sáu bát cháo.
“Hết cách rồi, dạo này mệt muốn chết.” Sở Thấm nói, phải tự thưởng cho mình chứ.
Thực ra những người khác trong làng cũng vậy, bận rộn mùa màng có thể không có thịt, nhưng về lương thực thiết yếu thì sẽ không bạc đãi bản thân mình, nếu không thì không cố được vài ngày đã ngã ra trên ruộng rồi.
Hoàng hôn.
Gió đêm thổi qua làng xóm, mang theo luồng khí lạnh.
Canh rắn đã hầm xong, trước khi bày ra rắc thêm ít muối, còn ngọt thanh hơn so với canh gà, thịt rắn cũng tươi mềm ngầy ngậy, Sở Thấm ngồi trên ghế tre trước cửa gian nhà giữa chính, bưng bát từ từ húp canh.
Cô quyết định làm một chiếc bàn gỗ nhỏ, sau này bày ở trước cửa này, sân nhà mình rộng rãi thoáng đãng, về sau mùa hè ngồi trước cửa ăn cơm chắc chắn rất thoải mái.
“Gâu gâu…” Tiểu Bạch ngửi thấy mùi cái là nhảy nhót rồ lên như điên bên chân cô, chỉ muốn nhào vào lòng cô.
Sở Thấm chậm rãi nói: “Đừng vội thế.”
Nói rồi, cô cắn miếng thịt rắn, nhổ thịt rắn xuống đất rồi ném xương rắn vào trong thùng gỗ.
Tiểu Bạch lập tức vùi đầu ăn lấy ăn để.