Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 672
Cập nhật lúc: 2024-10-29 20:40:03
Lượt xem: 11
Hôm nay trên bàn ăn rất là phong phú, có sườn dê hầm củ cải, cá hấp, có khoai sọ xắt sợi xào thịt, mặt khác còn có hai dĩa rau xanh và một chén canh thịt vịt rong biển.
"Bàn tiệc hôm nay coi như mừng tiết đông chí sớm vậy." Dì Dương nói như vậy: "Mọi người bắt đầu ăn đi, đừng chờ, hôm nay trời rất lạnh đấy."
Dứt lời thì trên bàn truyền tới tiếng động của chén đũa khua.
Từ đầu năm đến bây giờ cũng xem như một năm sắp trôi qua, vậy mà cũng chỉ có đồ ăn hôm nay là ngon nhất, mấy đôi đũa trên bàn cũng múa may nhanh đến nỗi chỉ thấy cái bóng.
Ăn xong, Sở Thấm đưa cái gì đó cho dì Dương, nói: "Cả gói to này là cho dì này."
Cô nói xong thì lấy một cái bao nhỏ từ trong một bao lớn ra, lại nói: "Cháu có mang theo một ít củ năng, nghe nói công xã của các dì không trồng thứ này, trong thôn của cháu trồng rất nhiều, cháu được chia cho cũng nhiều nên mang theo một ít đến đây. Còn có nửa túi bánh gạo đường đỏ nữa, do thím của cháu làm, cháu mang nửa túi đến đây."
"Mặt khác," Sở Thấm xách một cái bao to đang được đặt ở trên ghế đẩu: "Còn cái bao to này là tặng cho anh họ, đến lúc đó dì giúp cháu mang đến cho anh họ."
"Không cần." Dì Dương nói.
Sở Thấm mỉm cười: "Thật sự cần mang theo, đồ mà anh họ gửi cho cháu mấy ngày hôm trước cháu đã nhận được, chúng cháu đang trao đổi với nhau đấy. Dì không giúp cháu mang đến cho anh họ, sau này cháu cũng không dám nhận hải sản mà anh họ tặng nữa."
Nếu dì Dương muốn đi thăm người thân, vậy thì lúc này cô cũng đỡ phải ký gửi.
Trong túi có gà rừng và thỏ hoang mà Sở Thấm hun khói vào tuần trước, còn có một ít thảo dược hái trên núi đã được phơi nắng cùng với khoai lang khô và hồng khô.
Bên anh họ thì gửi hàng hải sản, bên phía cô thì gửi đặc sản vùng núi, coi như là ăn nhịp với nhau.
Tính tình của Sở Thấm luôn là nói được thì làm được, dì Dương cũng không tiếp tục từ chối nữa, chờ lúc Sở Thấm phải về thì lại đưa cho cô hai con cá.
Dì Dương: "Cha vợ của em họ của cháu ở Đông Hồ mua, mua đến sáu con đấy."
Sau đó lại hơi rầu rĩ nói: "Haizz, thời gian trôi nhanh quá, rốt cuộc thì em họ của cháu cũng sắp lập gia đình, trước khi bắt đầu sản xuất vào sang năm thì sẽ kết hôn, phòng ốc trong nhà đều đã được sắp xếp ổn thỏa."
Sở Thấm vội vàng ngăn lại: "Khoan đã, dì cả, dì đang nhắc nhở cháu đó à?"
DTV
Dì Dương không thừa nhận: "Lúc này thì mới nhắc tới cháu đây, dì đây không hối thúc được cháu, dì ấy à… Này! Chạy đi đâu thế?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-672.html.]
Bà ấy vội vàng chạy ra đến cửa thì nhìn thấy Sở Thấm đã ngồi lên xe đạp, đạp nhanh vài cái rồi biến mất ở một cua quẹo.
Sở Thấm không ở lại để nghe dì nói nhiều, dì cả nói xong chuyện này thì không chừng lại nhớ tới cha mẹ của nguyên chủ rồi lại nước mắt lưng tròng.
"Dì cả, tạm biệt."
Tiếng chào của Sở Thấm vọng lại từ xa, cô không quay đầu, bàn tay phất hai cái ở trên không trung, từ con đường nhỏ quay về thôn Cao Thụ.
…
Ngày vào đông luôn rất khó chịu, đối với người già mà nói thì mùa đông rét lạnh đúng thật là một cửa ải khó khăn.
Đội trưởng Hàn lúc này đã bắt đầu khống chế không cho mọi người lên núi chặt cây nữa, trước khi tuyết rơi đầu mùa ông ấy đã bắt đầu hô hào người dân trong thôn đi lên núi nhặt củi để bổ sung và dự trữ.
Sở Thấm cũng không bỏ qua, đi theo mọi người lên núi, rồi lại đốn mấy trăm ký củi về.
Hiện tại trong nhà cô rất nhiều nơi cần dùng củi, nơi cần dùng than cũng nhiều. Cũng may là sau khi kết thúc thu hoạch vụ thu thì cô còn đốt hơn hai trăm ký than củi, nếu không thì mùa đông năm nay cô muốn đốt bếp lò hong khô quần áo cũng khó khăn.
Ngày hai mươi tháng mười hai, cách tiết đông chí còn có một ngày, mà cách ngày sinh nhật của Sở Thấm và nguyên chủ còn hai ngày.
Nói cách khác, sinh nhật của Sở Thấm năm nay sau đông chí một ngày, cũng thật là trùng hợp.
Sở Thấm không thèm đặt ở trong lòng, nhưng lại không chịu nổi Kỷ Cánh Diêu cứ nhắc mãi, thế cho nên cô cũng bắt đầu cảm giác sinh nhật lần này thật quan trọng.
Dù sao cũng là sinh nhật lần thứ mười từ khi cô xuyên qua.
Ngày hai mươi hôm đó, bên ngoài tuyết rơi thật dày.
Sáng sớm Sở Thấm thức dậy thì đã phát hiện tuyết đã lấp đầy sân và ngang bằng với bậc thang thứ nhất ở trong sân.
Tuyết rơi đúng lúc báo hiệu cho một năm được mùa, Sở Thấm uống trà sữa thơm ngọt, ngồi ngay cánh cửa của nhà chính, ngắm nhìn tuyết ở bên ngoài bay tán loạn, nhấp vào màn hình hệ thống, bắt đầu quay số trúng thưởng.
Trong lịch có nói, hôm nay đại cát.
Trong thôn cũng có rất nhiều người chuyển nhà vào hôm nay, thật ra họ cũng đã vào ở từ trước, nhưng quy trình thỉnh ông táo vào nhà vẫn phải làm trong hôm nay.