Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 664
Cập nhật lúc: 2024-10-29 20:39:50
Lượt xem: 15
Sở Thấm đã không để ý đến lúa mạch từ lâu rồi.
Đó cũng là chuyện bình thường, dẫu sao chỗ này không trồng cây lúa mạch, dù Sở Thấm có rút được hạt giống cũng không thể lấy ra trồng được.
Thời gian dần trôi qua, lâu dần cô cũng quên mất.
Nhưng hôm nay đột nhiên cô nằm mơ thấy lúa mạch, đúng là không có lửa làm sao có khói.
Trước giờ chuyện nghiên cứu không thể chỉ một lần là được, chỉ có thể nói có may mắn hay không thôi, dù cô cũng không thể gọi là nghiên cứu hẳn được, chỉ là “phục chế dán lại”, mà chuyện này cũng cần một nền tảng đủ sâu rộng làm căn bản mới có thể phục chế được.
Gần đây Sở Thấm đang nghiên cứu phục chế lại hệ thống sản xuất thức ăn cho heo giai đoạn trưởng thành, mục đích là nghiên cứu thức ăn cho heo ăn vào có thể mập hơn.
Có điều cô đã nghiên cứu mấy tháng rồi mà không tìm được giải pháo.
Mãi mấy ngày trước, Sở Thấm thấy lúa mạch trong tài liệu mới suy nghĩ kỹ, lấy hạt giống lúa mạch cất trong không gian ra.
Sau khi phối hợp với nguyên liệu của hệ thống rồi nghiên cứu thêm mấy ngày, cuối cùng cô cũng xác định trong đồ ăn phải có lúa mạch.
Nguyên liệu hệ thống đưa không hẳn là không thay đổi, vừa có nguyên liệu cho heo con, vừa có nguyên liệu cho heo trưởng thành. Đó cũng chưa là gì, heo con và heo trưởng thành còn chia làm ba giai đoạn nữa, cứ nuôi dưỡng kỹ càng thế mà heo không mập lên, không tăng cân thì không có lý quá rồi.
Điều này cũng khiến số lượng Sở Thấm nghiên cứu tăng hơn nhiều, lúc này cô đang so sánh thức ăn cho heo trưởng thành, từ ngày bắt đầu nghiên cứu đến giờ đã được nửa năm rồi.
Có căn bản từ nửa năm vất vả, cuối cùng Sở Tấm cũng đã nghiên cứu được các làm thức ăn thô, sau này có thể tiếp tục phát triển trong quá trình nuôi dưỡng.
Hôm sau.
Sau Tiết Tiểu Tuyết, thời tiết rét lạnh.
Chuyện đầu tiên Sở Thấm làm sau khi dậy là vội vàng mở bản ghi chú trên bàn sách ra, sau đó ghi lại cách trộn thức ăn vừa mới nghĩ ra.
Thật ra cũng chỉ thêm lúa mạch thôi.
DTV
Chuyện phải làm sau này là trồng lúa mạch, nhưng trồng ở đâu cũng là một vấn đề.
Trồng giữa ruộng khoai lang à?
Không được.
Thế sẽ khiến người ta chú ý quá mức, cây cao lương của cô chỉ trồng được bốn năm cây sau núi, sau này thấy không đủ còn phải nhờ cậu út Dương và Kỷ Cánh Diêu mua giúp.
Sở Thấm nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chỉ có thể mua thôi.
Sở Thấm nghĩ đến đây thì nhíu mày, đột ngột ngồi xuống ghế.
“Chậc, không đúng.” Sở Thấm xoa cằm, vẻ mặt nghi hoặc: “Nghiên cứu được thức ăn rồi thì sao mình không tự nuôi heo cho mình chứ…”
Tiền nghiên cứu cực kỳ nhiều, nhưng thành quả sau khi nghiên cứu hoàn toàn không bù được chút nào.
Để không bị lộ, tiêu từng đó làm cô nghĩ thế nào cũng thấy lỗ vốn.
“Ôi!” Sở Thấm thở dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-664.html.]
Đã đến nước này rồi, bỏ ra chi phí quá lớn, nếu bảo cô từ bỏ thì cô cũng không nỡ.
Cô thầm nghĩ thôi cứ tiêu tiền đi.
Sở Thấm nghĩ rồi lén đến cạnh giường lấy họp tiền trong hốc giường ra.
Cô lấy chìa khóa từ trong lòng ra rồi mở khóa hộp “cạch” một tiếng, mở nắp ra để lộ tiền và tem phiếu bên trong.
Tiền và tem phiếu đầy ngập.
Đến giờ cô đã tiết kiệm được bao nhiêu rồi?
Tổng cộng 865 đồng.
Cùng ba thỏi vàng 50g nữa.
Sở Thấm không biết bây giờ giá vàng khối trên thị trường là bao nhiêu, nhưng món này có giá trị cao, không thể bỏ được.
Dù bây giờ giá có thấp, nói không chừng ngày mai hoặc sau đó lại tăng cao, không phải lo việc mua bán.
Sở Thấm thầm nghĩ: “Chắc cũng đủ mua một căn nhà trong thành phố nhỉ!”
Cô từng nghe Giang Nhiễm nói nhà trong thành phố cao nhất khoảng 500 đến 600 đồng.
Đương nhiên đó là loại nhà ở khu của cô, cũng không to lắm.
Cũng phải có người muốn bán nữa, thông thường không ai muốn bán một căn nhà hoàn chỉnh như thế này cả.
“Không biết bây giờ có còn mua được không.” Sở Thấm nhíu mày.
Lúc Giang Nhiễm nói chuyện này mới là năm 64, bây giờ đã là năm 66 rồi, tình hình bên ngoài thay đổi long trời lở đất, chính sách thay đổi cũng là chuyện bình thường.
Có điều chuyện này không liên quan đến cô, tạm thời cô không có suy nghĩ mua nhà chỗ khác.
Đương nhiên nguyên nhân là vì không đủ tiền.
Nếu tình hình tài chính của bản thân tốt thì Sở Thấm cũng rất muốn mua nhà trong thành phố.
Dẫu sao kiếp trước cô vẫn luôn mong được chuyển từ rừng sâu đến ngoại ô ở, thậm chí còn mơ mộng được vào thành phố.
Bây giờ dù tình hình khác nhau nhưng cô vẫn bị thu hút bởi cuộc sống thành thị, một năm ở thử một đến hai tháng cũng không hẳn là không tể.
Ừm, nhưng tài sản ở đây ít nhất cũng phải được 5000 đồng mới gọi là có mức sống khá.
Sở Thấm cúi đầu nhìn hộp tiền của mình, không thể tưởng tượng được bỏ 5000 đồng vào đây thì cô sẽ vui sướng mừng rỡ biết bao, miệng cười tươi rói.
Cô đếm tiền xong lại nhìn tem phiếu.
TRước mắt phiếu thịt có tám cân, còn là thịt trên cả nước, còn lâu mới hết hạn.
Phiếu lương thực sáu cân, cũng không nhiều lắm, đó là vì lần trước cô ra huyện mua 25 cân bột mì về.
Sáu cân phiếu lương thực này là vì cô hay nhân lúc đến nhà máy cơ khí ăn bánh bao.