Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 656
Cập nhật lúc: 2024-10-29 20:39:04
Lượt xem: 14
Bấy giờ tất cả lợn con đều đã được sinh ra, đúng là có mười ba con lợn, nhưng theo Bao Ngọc Diễm thấy thì chỉ có mười hai con sống được.
Bà ấy nhíu mày nhìn chú lợn con được sinh ra cuối cùng, nó cực kỳ nhỏ, cả cơ thể chỉ lớn bằng hai phần ba kích thước của con lợn lớn nhất, thoạt nhìn nó giống như sắp tắt thở đến nơi.
Vì thế bà ấy lắc đầu nói: "Con lợn này không sống quá ba ngày, nếu cháu muốn bỏ thì chôn nó đi."
Sở Thấm giật mình: "Hả, nó sắp c.h.ế.t à?"
Bao Ngọc Diễm nhìn lại chú lợn, do dự vài giây rồi nói: "Không thì cứ nuôi thử xem, thím nghĩ là không nuôi sống được đâu. Nếu mang nó tới chuồng heo của thôn chắc chắn sẽ bị bỏ mặc, cho dù nó có sống được thì khi lớn lên cũng không có thịt."
Sở Thấm lại muốn thử: "Vậy cứ để con lợn này lại đây cho cháu nuôi, để xem cháu có thể nuôi lớn nó hay không."
Sở Thấm nghĩ thầm: Đúng là muốn gì có đó, khoảng thời gian này mình đang cần một con lợn để làm thí nghiệm về thức ăn chăn nuôi.
Mười mấy con lợn tạm thời để lại chỗ Sở Thấm để b.ú sữa của lợn mẹ, hằng ngày Bao Ngọc Diễm sẽ đến chăm sóc và quan sát tình trạng của chúng.
Việc này tạo cho Sở Thấm điều kiện thuận lợi để cô có thể quan sát tỉ mỉ và ghi chép lại tình trạng của lợn con, đồng thời cũng khiến cô nảy ra ý tưởng mới.
"Cái gì, đường trắng ư?"
Sở Thấm giật mình đứng dậy.
Bao Ngọc Diễm gật đầu, bà ấy trộn đường vào thức ăn chăn nuôi rồi nói: "Đây là ý tưởng thím mới nghĩ ra, cháu nghĩ xem, chẳng phải lợn con cũng cần ăn muối giống con người hay sao, vậy thì có phải chúng cũng cần ăn đường không?"
Sở Thấm trợn mắt, không hề chớp mắt.
Phải rồi, lợn thích ăn ngọt.
Nhất là lợn con, lúc chúng nặng mười cân thì bắt đầu ăn thức ăn, nếu bỏ thêm một ít đường vào thì chúng sẽ ăn nhiều hơn.
Ban đêm, dưới ánh trăng lờ mờ, cô viết ra công thức chế biến loại thức ăn mới.
"Bột ngồi, hạt cao lương, bã đậu..." Đây là thành phần chính.
Sở Thấm tựa người vào bàn viết thật nhanh: "Cám lúa mì, bột cá, muối và đường là phụ liệu."
Cô gãi đầu, cô cảm thấy vẫn còn thiếu gì đó.
Sở Thấm nghĩ tới nghĩ lui rồi viết thêm: "Bột xương và trứng gà."
DTV
Thế nhưng sau đó cô lại đánh một dấu chấm hỏi phía sau hai chữ "trứng gà".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-656.html.]
Trứng gà là thứ đắt tiền, cho lợn ăn chẳng khác nào cởi quần đánh rắm, dùng trứng đổi thịt, không bằng để trứng lại cho mình ăn.
Sở Thấm thở dài, thôi đi, không cần thêm trứng vào.
Thật ra cô nghĩ còn phải bổ sung vitamin cho lợn, cô biết ở đây có vitamin, nhưng thời buổi này con người còn không có mà dùng thì lấy sao có thể cho lợn ăn được chứ.
Haizz, nghĩ cách khác vậy!
Nhà nước quản lý số lượng gia súc được nuôi đúng là hợp lý, bởi vì muốn nuôi gia súc thật tốt thì một ngày sẽ tốn rất nhiều lương thực, số lượng thực này có thể nuôi sống rất nhiều người.
Sau cuộc họp hồi tháng năm, người dân trong thôn bàn tán sôi nổi, nhưng đa phần mọi người đều không hiểu được nội dung của cuộc họp này là gì, chẳng qua họ thấy những người trên huyện đều thảo luận chuyên này nên họ cũng bàn tán theo.
Ngay cả khi Cách Uỷ hội đã thành lập và có được một số quyền lợi nhất định thì cuộc sống của người dân thôn Cao Thụ cũng không có bất kỳ thay đổi gì, bởi vì vị trí thôn bọn họ quá hẻo lánh.
Mãi đến tháng tám trong thôn mới có người thêm nhiều xây nhà.
Tính đến thời điểm hiện tại, số lượng nhà ngói được hoàn thành chiếm năm mươi phần trăm số lượng nhà trong thôn.
Nói cách khác, vấn đề này không thuộc phạm trù mà người dân phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Sau mấy tháng quan sát tình hình, Sở Thấm cảm nhận được thời gian tới sẽ có biến động lớn xảy ra, cô nghĩ thời gian tiếp theo mọi người nên chấp hành nguyên tắc "án binh bất động" là tốt nhất.
So với năm ngoái, năm nay thôn bọn họ càng cần phải khiêm tốn hơn, vì vậy người xây nhà ngói trong thôn có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng nếu số người xây nhà mới đã vượt qua một nửa thì không còn nguy hiểm gì nữa.
Thuật ngữ luật pháp không thể trừng phạt số đông đã có từ lâu, nếu thật sự muốn truy cứu trách nhiệm, chẳng lẽ một nửa số người dân trong thôn, hay những người dân xây nhà ngói ở thôn Tịnh Thủy kế bên và các đội sản xuất khác đều bị bắt hay sao?
Rõ ràng việc này không thể nào xảy ra, nhưng lò gạch trong thời vẫn ngừng hoạt động.
Đầu tháng chín, đội trưởng Hàn tuyên bố với mọi người liệu lò gạch của thôn Cao Thụ sẽ ngừng hoạt động mãi mãi hay đến một lúc nào đó sẽ làm việc trở lại hay không còn tùy thuộc vào tình hình sau này thế nào.
Rất nhiều người trong thôn đỏ mắt, nhất là những người chưa xây nhà, cho dù đội trưởng Hàn đã nói số lượng gạch dự trữ có hạn thì bọn họ vẫn nối đuôi nhau xây nhà.
Hệ quả là đất nền trong thôn trở nên khan hiếm, rất nhiều gia đình cho con cái ra riêng để có thể lấy gạch xây nhà trong thời điểm cuối cùng này.
Ngay cả gia đình bí thư chi bộ thôn cũng không ngoại lệ, con cả của bí thư chi bộ ở chung với cha mẹ, con trai thứ hai và thứ ba đều dọn ra riêng và xây nhà trên đất nền của gia đình mình.
Nhìn vẻ mặt tối đen như mực của bí thư chi bộ thôn trong thời gian gần đây, Sở Thấm đoán lúc gia đình họ phân gia cũng không vui vẻ gì, có lẽ số tiền tiết kiệm của nhà họ đã hết sạch rồi.
Nếu bí thư chi bộ thôn biết được suy nghĩ của cô, chắc chắn ông ấy sẽ nói: Làm gì có nhà nào phân gia mà vui vẻ, dù già đình đó có hoà thuận đến mấy thì cũng sẽ giận dỗi nhau vì những chuyện vụn vặt.