Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 652
Cập nhật lúc: 2024-10-29 20:38:58
Lượt xem: 14
Nói về người dân trong làng, ai cũng có việc riêng của mình, nhưng Sở Thấm lại không có gì để làm. Bởi vì nhà cô nuôi mấy con lợn, nên quyền ăn thịt trong làng đều do cô nắm chắc trong tay, chỉ cần không có việc gì lớn phải làm, đội trưởng Hàn thường để cô về nhà chăm sóc lợn.
Vì vậy, Sở Thấm có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, cuối cùng hôm nay cô cũng có thời gian lên núi.
Cô dọn mấy ngăn trong ba lô, rồi mang theo cuốc, d.a.o đốn củi và giỏ tre rồi đi theo đường mòn lên núi.
DTV
Lần này cô thực sự phải leo núi, leo lên ngọn núi cao nhất gần thôn.
Ngọn núi cao nhất của thôn Cao Thụ tên là núi Phật Thủ, bởi vì dãy núi này trông giống như một bức tượng Phật nằm, và ngọn núi kia nằm ở vị trí đầu của Phật, nên được đặt tên là núi Phật Thủ.
Mà đỉnh cao nhất là đỉnh Phật Thủ, từ chân núi nơi Sở Thấm xuất phát, nếu đi bộ nhanh thì cũng phải mất hơn sáu tiếng để lên đến đỉnh núi.
“Chỉ vì mấy cây trà này mà mình phải phí cái mạng già này.”
Khi lên đến đỉnh núi, Sở Thấm thở hổn hển, rồi nằm ngay dưới bóng cây.
Cô mất nửa ngày vẫn chưa hồi phục, miệng há to thở hổn hển, nhưng mỗi lần hít vào cổ họng lại đau rát.
Đôi chân mềm nhũn như sợi mì chần nước lạnh, lần này cô liều mạng leo lên núi trong sáu tiếng , kết quả là mười phút rồi cô vẫn chưa dậy được.
Sau khi nghỉ ngơi mười phút, cô run rẩy bám vào thân cây đứng dậy, hai chân cô run rẩy trông rất buồn cười.
Sở Thấm thở dài, ôm chân tìm một cây gậy, chống gậy thì mới từ từ đi được
Trên đỉnh núi có mấy cây trà, ẩn giấu rất kỹ, vì địa hình cao nên rất ít người đến, Sở Thấm đã xuyên đến nơi này nhiều năm rồi mà chưa bao giờ nghe nói có ai đến đỉnh Phật Thủ này.
Cô hỏi thím Sở, thím Sở cũng bối rối nói: “Không có việc gì thì ai đến chỗ đó, xa muốn chết, trong núi cũng có gì đâu.”
Người dân trong thôn lên núi chỉ để chặt củi, tìm lâm sản, rau dại và thú săn, mấy thứ nào nơi nào chả có, sao phải leo tám, mười tiếng lên đỉnh Phật Thủ?
Có phải bị điên đâu.
Đúng vậy, đối với Sở Thấm, cô chỉ mất sáu tiếng để đến nơi.
Nhưng đối với người dân trong thôn cũng phải mất gần mười tiếng.
Đường khó đi, lại khó leo.
Nhưng Sở Thấm là ai chứ, từng liều mạng vì tật nói lắp, con đường nhỏ này không thể ngăn cản được cô.
Cô đi xuyên qua một khu rừng và đến nơi có mấy cây trà đang mọc, không ngoài dự đoán, những ngày này là lúc những cây trà đang phát triển tốt nhất.
Sở Thấm hít một hơi thật sâu, không khí trong lành mang theo hương thơm của cỏ xanh và đất, hòa cùng với một chút hương trà.
Cô không biết cụ thể là trà gì, chỉ biết nó là trà xanh.
Nhưng Sở Thấm uống trà chỉ để thưởng thức hương vị chứ không phải để phân biệt loại trà nên không cần tìm hiểu kĩ.
Chỉ thấy cô đeo giỏ tre trên lưng, đặt cuốc và d.a.o chặt đốn củi xuống, thấy mặt trời đang lên, vội vàng hái trà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-652.html.]
Là trà rất non, cô chỉ hái những búp trà,
Ngón tay nhẹ nhàng hái, ánh mắt di chuyển đến đâu, tay cô theo sau đến đấy, phối hợp nhịp nhàng.
Ở đây có ba cây trà, Sở Thấm thấy ít nhất cũng phải mấy chục năm tuổi, khỏe mạnh không bệnh tật có thể sống đến giờ cũng có thể coi là may mắn.
Ba cây trà này cho cô một giỏ đầy lá trà.
Trà này đủ cho cô uống trong nửa năm, Sở Thấm rất hài lòng.
Chỉ hái trà thôi vẫn chưa đủ, đã vất vả lên núi một chuyến rồi không thể cứ vậy mà đi được.
Có lẽ vì nơi này ít người đến nên Sở Thấm thấy trên sườn núi Phật Thủ có rất nhiều loại thảo dược.
Càng đi xuống phía sau núi, càng có nhiều hơi nước trong không khí hơn, cũng càng ẩm ướt hơn.
Lúc này Sở Thấm tìm được một bụi bạc hà. Đây là thứ tốt, có thể dùng làm thuốc cũng có thể dùng để pha trà.
Mấu chốt là mùa hè sắp đến, vào mùa hè mà lấy bạc hà pha với nước suối trên núi chắc chắn uống xong sẽ rất thoải mái.
Ngoài ra còn có hoa cúc tím, loại này có rất nhiều, Sở Thấm muốn lấy nhiều hơn chút, một phần cất đi để dùng, một phần đem đến nhà họ Tần để đổi lấy đồ.
Rượu thuốc nhà họ Tần rất có tác dụng, mặc dù hoa cúc tím này không thể đổi được nửa bình rượu thuốc, nhưng cứ tích dần dần, đây cùng là tích tiểu thành đại mà.
Sở Thấm cứ thế hái, thỉnh thoảng còn hái thêm một ít nấm và măng non.
Thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng gà rừng cũng như thấy bóng gà rừng bay trên cỏ.
Sở Thấm nuốt nước bọt.
Bây giờ động vật hoang dã trên núi đều khôn hơn rồi, hơi khó bắt được.
Tuy nhiên, nếu đặt bẫy vẫn có thể bắt được vài con, mấy năm trước không bắt được bởi vì ba năm thiên tai, cả người và động vật đều bị ảnh hưởng nặng nề chưa kịp phục hồi. Bây giờ động vật hoang dã trên núi cũng dần nhiều lên, xem ra cũng đã phục hồi như trước khi xảy ra thiên tai. Vì vậy, ngày càng có nhiều người lên núi để thử vận may.
Sau khi Sở Thấm hái xong thảo dược, cô đứng canh ở chỗ gà rừng thường chạy tới. Nửa giờ sau, đúng như dự đoán, đã thấy gà rừng.
Lần này cô rất cẩn thận, lặng lẽ tiến lên, lao về phía trước vồ lấy con gà rừng.
Đồng thời cô nắm lấy con gà rừng bằng hai tay.
Sở Thấm cười toe toét: “Ba cân, cũng béo đấy!”
Cô ấy quyết định lấy con gà rừng để nấu canh, nấu cùng với nấm vừa hái hôm nay, hương vị chắc chắn sẽ ngon!
Sở Thấm thu hoạch được đầy đồ, thu con gà rừng vào không gian, vừa xuống núi vừa ngân nga một bài hát.
Lúc lên núi là khi trời đang tờ mờ sáng, khi trở về thì trời cũng chập tối, ánh nắng chói chang trên bầu trời đã được thay thế bằng vầng trăng trong.
Nhưng mà không sao cả, ánh trăng đang dần sáng lên.