Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 651
Cập nhật lúc: 2024-10-29 20:38:56
Lượt xem: 18
Mùa xuân hoa nở, lá đ.â.m chồi.
Nhiệt độ càng tăng cao, thôn Cao Thụ lại tràn đầy màu sắc.
DTV
Trước đây, Sở Thấm đã trồng một cây đào cạnh sân, sau đó lại trồng thêm một cây mơ.
Bây giờ, cả hai cây đều nở hoa, hồng hồng trắng trắng rất đẹp mắt.
Cô định trồng thêm một cây lê, ý định này đã có từ lâu, không chỉ là muốn mùa xuân có thêm vài loại hoa mà cô còn muốn ăn lê, đặc biệt là lê đông lạnh, nhưng tiếc là chưa tìm được cây giống, trong không gian cũng không lấy ra được.
Hai năm nay thứ cô rút được phần lớn là đồ ăn.
Ví dụ như kẹo sữa, bánh sachima*, thậm chí thỉnh thoảng còn rút được đậu nành và sữa bột.
*Một món ăn nhẹ của người Mãn Châu.
*Một món ăn nhẹ của người Mãn Châu.
Sữa mà Sở Thấm dùng để sản xuất bánh trứng gà mấy năm nay không chỉ có được khi cô chơi game.
Còn hạt giống thì rất ít khi rút được.
Cũng không phải không có, cô đã rút từng rút được hạt giống cây tề thái, lần này cô trực tiếp rải gói hạt giống cây tề thái ở sườn núi phía sau, như vậy mỗi ngày chỉ ăn một loại rau cải tề thái cũng đủ rồi.
Còn có hai gói hạt giống hoa.
Một gói hoa mẫu đơn, một gói hoa hồng.
Không cô cũng không phải bị điên, cô nào dám trồng hoa mẫu đơn và hoa hồng trong nhà, nếu thật sự trồng xuống, không biết sẽ thu hút bao nhiêu sự chú ý.
Cuối cùng là hạt đại mạch.
Đúng vậy, không phải lúa mì mà là đại mạch.
Sở Thấm lúc lấy được rất buồn bực, bởi vì chỗ này không trồng đại mạch, nên cô cũng không lấy hạt đại mạch ra trồng, đến nay nó vẫn nằm trong đống vật phẩm khen thưởng của cô.
Mấy năm nay cô cũng hiểu, hệ thống sẽ không vô duyên vô cớ đưa ra đồ mới.
Nhưng cụ thể hạt đại mạch dùng để làm gì lúc đó cô vẫn chưa tìm hiểu kĩ, sau này cô từ trong sách biết được thứ này có thể nấu rượu, chẳng lẽ hệ thống muốn cô ủ rượu?
Sắp tới có việc gì cần đến rượu không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-651.html.]
Sở Thấm suy nghĩ mấy ngày cũng không tìm ra đáp án, đành phải đợi đến ngày cần dùng đến hạt đại mạch vậy.
Điều cô không biết chính là ngày đó rất nhanh sẽ đến thôi.
Mùa xuân mưa nhiều, gần đây hội trường trong thôn tạm thời ngừng thi công , tất cả mọi người đều bị kéo ra đồng làm việc.
Làm gì? Cày đất chứ còn gì.
Trong thôn có thêm mấy con bò, những người làm việc giỏi hơn bò như Sở Thấm đều được giao một con bò, thật sự đáng mừng.
Cô dắt bò, bò đeo ách, còn cô điều khiển lưỡi cày, Sở Thấm cày hết ruộng này sang ruộng khác.
Đội trưởng Hàn lại phát hiện Sở Thấm rất được lòng động vật, trên người cô có một sức hấp dẫn kỳ lạ đối với động vật.
Không hiểu tại sao con bò bướng bỉnh kia ở trong tay cô rất ngoan ngoãn?
Người khác mới cày xong một ruộng, cô đã cày xong hai ruộng, tốc độ rất nhanh, dân làng đều nghĩ thầm, cô giỏi giang như vậy chả trách đội trường Hàn lại cho cô con bò.
Dưới sự chung tay góp sức của dân làng, ruộng đất trong làng nhanh chóng được cày xong.
Sau đó một số người tiếp tục xây hội trường, một số người thì bón phân lót cho đất, còn một số người thì tranh thủ lúc cỏ heo mọc nhiều thì cắt cỏ về dự trữ.
Những năm nay, lợn trong chuồng vẫn như cũ, trọng lượng không khác gì so với năm trước, thỉnh thoảng bị bệnh thì vội vàng mời Sở Thấm xuống núi chữa trị.
Không chỉ có thôn Cao Thụ, mà ngay cả thôn Tịnh Thủy bên cạnh sau khi biết cô có tài chữa bệnh cho lợn, thỉnh thoảng cũng sẽ nhờ cô chữa bệnh.
Trong lòng Sở Thấm thì thầm, không biết từ khi nào mình lại có nửa chân thú y, thật lạ lùng.
Cô không phải có tài năng gì, toàn lạ dựa vào thuốc do hệ thống cung cấp để chữa bệnh cho lợn. Nói cũng lạ, hình như con lợn nào cũng đúng bệnh.
Cô đã chữa khỏi cho ít nhất mười con lợn, nhưng đến nay mới chỉ có một con c.h.ế.t trong tay cô, nhưng con đó thực sự bệnh nặng nên không ai trách cô cả.
Có lúc nửa đêm tỉnh lại Sở Thấm thấy hơi lo lắng, mình toàn dựa vào hệ thống, nhỡ có ngày lộ tẩy thì sao?
Điều này khiến cho hơn một năm qua, bất cứ khi nào cô lên trấn thì đều chạy đến hiệu sách và trạm thu mua phế phẩm đề tìm sách chăn nuôi lợn. Không phụ mong đợi, cô đã tìm được ba cuốn, còn nhờ Kỷ Cánh Diêu đổi được hai cuốn sách thú y từ con gái là sinh viên đại học của bạn anh ấy.
Sở Thấm sau khi lấy sách về thì vùi đầu vào đọc, nhưng đến giờ hiệu quả không nhiều, cô vẫn cần phải nghiên cứu thêm.
Nhưng so với việc chữa bệnh cho lợn thì cách nuôi lợn béo mới là điều người dân trong làng quan tâm nhất. Ngay cả thím Sở, cậu út Dương và dì Dương đều kinh ngạc về kỹ thuật chăn nuôi lợn của cô.
Năm nay Sở Thấm cũng bắt đầu nghiên cứu thức ăn gia súc do hệ thống cung cấp, thỉnh thoảng cô có thể rút được từ hệ thống mấy bao thức ăn gia súc, lấy một ít về nghiên cứu cũng không sao.
Mặc dù trước mắt chưa tìm được cách nào, nhưng Sở Thấm cũng đã có manh mối.