Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 640

Cập nhật lúc: 2024-10-29 20:38:39
Lượt xem: 18

Kỷ Cánh Diêu đang nêm gia vị cá kho, anh đổ nước sôi vào, thấy trời càng ngày càng tối, anh nói: "Có cần châm đèn dầu lên không?"

Sở Thấm nhìn thì thấy quả thật khá tối.

Sở Thấm không ngại tối, chỉ cần không tối đến mức cô không nhìn thấy gì, thì cô vẫn chịu được.

Nhưng Kỷ Cánh Diêu lại quen đèn điện, lúc này anh cảm thấy hoàn cảnh xung quanh rất tối.

Sở Thấm châm hai ngọn đèn dầu, cô để chúng ở trên bếp lửa.

Gió thổi vào từ cửa phòng bếp, đèn dầu lắc la lắc lư, cô phải lấy tấm thủy tinh che thì nó mới đứng vững.

Sở Thấm nhìn đèn dầu sáng trưng, cô thở dài: "Nếu ở nhà ngươi thì tốt rồi, cũng không biết ở chỗ bọn tôi bao giờ mới có điện."

Không biết cô đã tích góp được bao nhiêu cái bóng đèn điện, số bóng đèn cô rút thăm được chỉ dùng mười năm, thậm chí là hai mươi năm cũng không thành vấn đề.

Kỷ Cánh Diêu vui vẻ, anh vội nói: "Đêm giao thừa sang năm có thể đến nhà tôi?"

Sở Thấm không nói gì liếc nhìn anh: "... Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi."

Trời lạnh, cô mới không đi đâu.

Kỷ Cánh Diêu tiếc nuối: "Được rồi, giao thừa năm sau tôi sẽ ở nhà cô."

Sở Thấm giật mình, cô nghiêm túc nói: "Chuyện sang năm ai mà dám chắc."

Ở thời mạt thế, mọi người không nói chuyện tương lai, cho dù Sở Thấm xuyên đến đây, cô cũng rất ít khi hứa hẹn với người khác rằng năm sau như thế này, như thế kia.

Trong lòng Kỷ Cánh Diêu có hơi ngạc nhiên.

Không biết tại sao, có đôi khi anh cảm thấy Sở Thấm rất mâu thuẫn.

Không hề nghi ngờ, Sở Thấm là một người rất giàu sức sống. Nhưng thỉnh thoảng trên người cô lại lộ ra chút bi quan, cái đó hoàn toàn không tương xứng với thái độ lạc quan thường ngày của cô.

Nhưng Kỷ Cánh Diêu không có ý định tìm tòi nghiên cứu, bởi vì cuộc đời của cô cũng có rấ nhiều bi thương giống như anh.

Sau khi Kỷ Cánh Diêu mất cha mẹ, anh còn vào bộ đội, được bộ đội che chở, bộ đội tạo cho anh lòng trung thành và sự mạnh mẽ.

Nhưng Sở Thấm thì sao?

Kỷ Cánh Diêu nghĩ vậy, ánh mắt nhìn Sở Thấm chứa sự thương xót.

Sở Thấm: "..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-640.html.]

Ánh mắt gì vậy, kỳ kỳ quái quái khiến cô cảm thấy khó chịu.

Cũng may Kỷ Cánh Diêu nhanh chóng chuyển đề tài, anh cười nói: "Trước mắt thôn các cô không có kế hoạch mở điện, nhưng ở công xã, tôi nghĩ theo ý của huyện thì xã Dương Tử Câu các cô mấy năm nữa sẽ được kết nối điện."

Sở Thấm khoát tay: "Mấy năm nữa là mấy năm? Lãnh đạo huyện mở miệng là quỷ gạt người, mấy năm trước còn nói sửa đường cho công xã chúng tôi, bây giờ thì hoàn toàn không nhắc đến chuyện này. Cho dù cuối cùng có điện, cũng không biết bao giờ có thể dùng được. Giống như cái đập chứa nước kia vậy, sửa rồi lại ngừng, đến bây giờ vẫn còn chưa sửa xong."

Kỷ Cánh Diêu có ấn tượng với đập chứa nước đó, anh hỏi Sở Thấm: "Khoảng thời gian trước xã Đông Hồ có đến đập chứa nước lấy nước, thôn các cô không đi sao?"

Sở Thấm: "Trước đó thôn chúng tôi có đi, nhưng năm nay thì không. Năm nay bận rộn, bận hoa màu, bận trồng rau, còn bận nuôi heo, nuôi gà, mọi người cũng không thiếu tiền như vậy, đội trưởng Hàn không để người dân đi."

Kỷ Cánh Diêu: "Bận càng tốt."

Một khi rảnh rỗi ngược lại sẽ khổ sở.

Tuyết rơi dày làm cong cả cành cây, người trong thôn bị cản trở bởi tuyết lớn, có thể không ra ngoài thì không ra ngoài.

Nhưng cũng có một số chuyện cần phải ra ngoài.

Nhà chú thím Sở.

Thím Sở trở về từ nhà họ Trương bên cạnh, bà ấy vội vàng nói với chú nhỏ Sở: "Cha nó à, mẹ Phi Yến vừa mới nói nhìn thấy xưởng trưởng Kỷ đến nhà Sở Thấm."

Chú Sở không hề thấy ngạc nhiên: "Không phải đó là chuyện thường xuyên sao, tôi nghe lão Hoàng nói đã gặp cậu ta hai lần."

Thế nhưng không biết quan hệ của hai người trở nên thân thiết từ khi nào, điều này khiến người ta rất tò mò.

Thím Sở vỗ vỗ ông ấy: "Ông không hiểu, hôm nay là giao thừa. Mẹ Phi Yến nói Kỷ Cánh Diêu mang một giỏ tre gì đó đến, sau khi lên núi thì chưa từng xuống. Bà ấy đứng chịu gió thổi nửa tiếng cũng chưa nhìn thấy xưởng trưởng Kỷ xuống."

Chú nhỏ Sở không hiểu.

Chú nhỏ Sở bị d.a.o động.

"Cứ bình tĩnh đã." Ông ấy khiếp sợ nhìn tuyết bay bên ngoài cửa sổ, cực kỳ buồn bực: "Băng tuyết ngập trời như thế này mà bà ấy có thể đứng bên ngoài nửa tiếng?"

Thím Sở: "Này, trọng điểm không phải cái này."

Chú nhỏ Sở lại nói: "Trời đông tuyết phủ, bà ấy vì muốn đợi xưởng trưởng Kỷ rời đi, mà chịu gió tuyết thổi nửa tiếng?"

DTV

Thím Sở: "Đúng! Nhưng vẫn không đúng, trọng điểm là nửa tiếng trôi qua mà xưởng trưởng Kỷ chưa rời đi, thậm chí có lẽ lúc này vẫn chưa rời đi!"

Chú nhỏ Sở cũng không tin: "Không thể đâu, sắp đến giờ ăn cơm rồi, sao có thể chưa rời đi được."

Thím Sở "ui chao" một tiếng, bà ấy thấp giọng nói: "Mẹ Phi Yến đã ra ngoài xem ba lần, nhưng không hề nhìn thấy dấu chân và dấu bánh xe ở trên tuyết trên sườn núi nhà Sở Thấm, cho nên..."

Cho nên rất có khả năng là anh không rời đi!

Loading...