Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 64
Cập nhật lúc: 2024-10-24 21:36:18
Lượt xem: 24
Trần Thiên Chương cày cuốc liên tục không ngừng nghỉ, mãi đến tận mười một giờ khuya mới uể oải ngã ngồi ra đất. Anh ta đã mệt đến hồn vía lên mây, hai mắt như phủ sương, tay cũng run lẩy bẩy.
“Trở về thôi.” Sau khi nghỉ ngơi chốc lát, anh ta nói, trong lòng nghĩ thầm trưa mai sẽ lén trốn ra đây tưới nước.
Qua hôm sau, trời xanh mây trắng.
Sở Thấm chỉ cảm thấy dạo này thời tiết rất tốt, đếm ngón tay tính toán thì trong thôn sắp bắt đầu vụ mới.
“Cũng đến lúc phải về nhà rồi.” Sáng sớm, sau khi tỉnh lại, cô ngước mắt nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, miệng lẩm bẩm.
Chuyện ông trời không đổ mưa không hề khiến mọi người trong nhà máy thép mảy may để ý tới. Bọn họ cho rằng mình đang ăn cơm nhà nước, không cần xem sắc mặt của ông trời để kiếm ăn, nếu không có lương thực thì chỉ cần ra ngoài mua thôi, đâu có giống nông dân lúc nào cũng phải chú ý tới tình hình thời tiết làm gì.
Trái lại Sở Thấm cũng phát hiện chút manh mối. Nhưng ở kiếp trước, cô luôn sống trong hoàn cảnh cực đoan, thế nên cũng không nhận ra thời tiết hiện tại có gì bất thường.
Lạ ở đâu nhỉ?
Sở Thấm nghĩ ngợi hồi lâu vẫn không ra, ngay lúc cô định đặt nó sang một bên thì Trần Thiên Chương lại tìm tới cửa.
Trong tòa nhà ký túc xá.
Lúc này, Sở Thấm đang thu dọn hành lý, ngày mai cô phải về nhà rồi..
Chú Lương bảo vợ mình đã ở cữ xong, sức khỏe rất ổn định, nên sắp tới tính quay lại làm việc. Thậm chí chú Lương còn lén đưa trả mười tám đồng lương cho cô trước, làm cô vui mừng khôn xiết luôn ấy.
Hành lý lúc tới rất nhiều, lúc đi lại càng nhiều.
Cũng may hôm qua cô đã vào thành phố một chuyến để bán nốt số bánh quy sữa bò, bằng không trong balo sẽ chẳng còn chỗ để cất đống lương thực này.
Mặc dù đã nhét lương thực vào balo thì đồ đặc còn đặt bên ngoài của Sở Thấm vẫn còn rất nhiều, phải dùng tới ba cái bao tải lớn mới chứa hết. Ngay lúc cô thu dọn xong xuôi thì người được Trần Thiên Chương nhờ đi gọi cô cũng tới.
“Tìm tôi?” Sở Thấm nghi hoặc: “Tìm tôi làm gì?”
Người được nhờ nói: “Sao tôi biết được, anh ta đang đứng dưới lầu chờ cô đó.”
Sở Thấm trầm ngâm một lúc, sau khi cột đống bao tải lại thật chắc mới chầm chậm bước xuống lầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-64.html.]
Cô thật sự không thích người này chút nào, nhưng nể tình bộ đồng phục làm việc chất lượng kia, cô sẽ đi gặp anh ta một lần. Không thể phủ nhận một điều bộ đồ kia thật sự không tệ, chất lượng ổn áp hơn nữa còn rất bền.
Trần Thiên Chương đợi tới sốt cả ruột, lúc này đang đứng ngắt lá đào g.i.ế.c thời gian.
Sở Thấm bước tới, hỏi: “Có gì không?”
Trần Thiên Chương nhủ thầm bản thân đang có việc cần nhờ vả người ta, nên ráng nhịn cái tính cay nghiệt của mình xuống, hiền hòa hỏi: “Nghe nói cô là người ở huyện Tân Minh hả?”
Sở Thấm khó hiểu nhìn anh ta, gật đầu.
“Nhà ở nông thôn sao?”
Trong đầu Sở Thấm hiện lên vô vàn dấu chấm hỏi, hỏi nhảm gì vậy trời?
Cô nhướng mày: “Có gì thì nói thẳng đi.”
Trần Thiên Chương chỉ tay về phía góc khuất: “Cô lại đây, chúng ta qua bên kia nói.”
Sở Thấm đi theo anh ta qua đó.
Trần Thiên Chương nhỏ giọng bảo: “Tôi muốn tìm cô mua chút lương thực… nếu nhà cô không có, có thể hỏi giúp tôi những người khác trong thôn cô không?”
DTV
Sở Thấm càng thêm khó hiểu: “Anh có thể tới xã cung ứng mua mà, bằng không thì qua mấy thôn gần đây mà mua.”
Trần Thiên Chương đáp: “Không giống nhau.”
“Không giống chỗ nào.” Trái tim Sở Thấm nhảy lên thình thịch, một suy nghĩ chợt lóe qua trong đầu, nhưng quá nhanh nên cô không kịp bắt lại.
Trần Thiên Chương nhìn trời thở dài: “Lợi cho cô.”
Sau đó anh ta nhìn cô chằm chằm, cảm xúc trong mắt cực kỳ phức tạp, cuối cùng vẫn nói thẳng: “Nếu tôi đến xã cung ứng, hoặc là tới mấy thôn lân cận mua, chắc chắn sẽ có người biết tôi đã mua bao nhiêu lương thực, cô hiểu chưa?”
Giữa những câu chữ của anh ta như che giấu hàm ý sâu xa nào đó, không để lồ lộ ra ngoài, chỉ he hé đôi chút, nhưng Sở Thấm vẫn hiểu.
Nói trắng ra thì là: Anh ta rất cần lương thực, nhưng tuyệt đối không thể để người khác biết trong tay anh ta có lương thực.
Nhưng nếu vậy thì vấn đề tới rồi đây: “Tại sao anh lại muốn mua lương thực?”