Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 622

Cập nhật lúc: 2024-10-29 04:23:56
Lượt xem: 13

Bây giờ mới là tháng 9, thời tiết vẫn còn nóng, làm việc mặt hướng đất lưng hướng trời, có thể tróc hết cả da phía sau.

Này còn khá rồi đấy, tháng 7 tháng 8 mới là lúc nóng nhất, khi đó mồ hôi phải nói là đổ như mưa.

Có thể so với ống tre dẫn nước trong nhà cô luôn, một ngày, Sở Thấm phải bổ sung hai chai nước muối lỏng mới có thể sống sót qua ngày.

Còn Kỷ Cánh Diêu thì sao, Sở Thấm nghĩ đến lại có chút ghen tị.

"Thảo nào anh trắng như thế." Sở Thấm cẩn thận quan sát anh, không nhịn được thở dài nói.

Lời nói không đầu không đuôi của cô khiến Kỷ Cánh Diêu chẳng hiểu mô tê gì, anh rót một cốc nước cho cô, sau đó lại lấy hạt dưa từ trong ngăn kéo ra: “Ăn đi, đừng nhìn tôi nữa, cô cũng rất trắng mà."

Tiếp đó lại hỏi Sở Thấm: "Cô ăn bánh cưới không? Hôm trước tôi đi lên huyện ăn cưới, người ta đưa cho tôi một cái."

Sở Thấm chưa ăn bánh cưới bao giờ, vội vàng gật đầu.

Kỷ Cánh Diêu lại mở tủ ra, lấy chiếc bánh cưới gói trong giấy cho cô.

Chiếc bánh cưới chỉ to bằng lòng bàn tay anh, nhưng tương đối dày. Nhìn lớp dầu thấm trên giấy, là biết tay nghề người làm rất tốt.

Kỷ Cánh Diêu cầm cốc nước của cô lên, cười nói: “Bánh cưới này hương vị khá ngon, nhưng tốt nhất là nên ăn với trà."

Sau đó, anh rót cho cô một tách trà.

Sở Thấm ngồi đó nhìn anh bận rộn tới lui, lấy đồ ăn, pha trà cho cô, còn tinh tế đặt một chiếc khăn tay sạch bên cạnh để cô lau tay.

Sở Thấm: "..."

"Hay là anh cũng ngồi xuống đi?" Sở Thấm trả lại câu vừa rồi cho anh, trên mặt mang theo chút trêu chọc: "Tôi không cần nghỉ ngơi, ngược lại anh mới là người cần đấy."

DTV

Kỷ Cánh Diêu thấy khóe miệng cô nhếch lên, mặt cũng dần dần nóng lên.

Sở Thấm không trêu chọc anh nữa, cắn một miếng bánh cưới, mắt hơi sáng lên.

Thì ra đây là bánh cưới, thời buổi này nghĩ ra bánh cưới để tặng mọi người không phải dễ.

Vì sao?

Vì đây là bánh được làm từ thịt mỡ, bột mì, gạo nếp, đường trắng, muốn béo có béo, muốn thịt có thịt, muốn ngọt có ngọt, quan trọng là bên trong còn có đậu phộng giã nhuyễn, trên bánh còn rắc hạt vừng.

Kết hợp mấy thứ này với nhau, muốn không ngon cũng không được!

Có điều, chỉ sau ba miếng, Sở Thấm đã không thể ăn được nữa, những năm gần đây cô không thiếu thịt, đường. Bánh cưới không có sức hấp dẫn cô lắm, chỉ là mới mẻ, ăn nhiều là cô cảm thấy ngấy.

Chẳng trách Kỷ Cánh Diêu lại rót trà cho cô, bảo cô ăn cùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-622.html.]

Hôm nay cô xin nghỉ một ngày, cũng không vội trở về. Cô ăn một ít lại dừng một lúc, ăn hết nửa chiếc bánh cưới, nửa còn lại cô đưa cho Kỷ Cánh Diêu, nói: “Nửa này để lại cho anh, tôi bẻ ra ăn, nửa này chưa chạm miệng vào đâu."

Kỷ Cánh Diêu mỉm cười nhận lấy, hỏi cô: "Ngấy à? Có muốn uống thêm trà không?"

Sở Thấm cảm thấy anh biết còn hỏi: "Đương nhiên là ngấy rồi, sáng sớm nay tôi ăn bánh bí đỏ cũng béo, bây giờ bụng toàn dầu mỡ thôi."

Kỷ Cánh Diêu lại pha trà cho cô.

Sở Thấm ngồi bên cửa sổ chậm rãi uống, thấy mặt trời sắp chiếu tới lưng chừng núi, cô định rời đi.

“Không ngồi nữa à?” Kỷ Cánh Diêu vội vàng hỏi.

Sở Thấm gõ gõ bàn làm việc của anh nói: “Về nhà còn có việc phải làm.”

Kỷ Cánh Diêu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, gật đầu rồi đứng dậy nói: “Tôi đưa cô ra công."

Sở Thấm không muốn làm phiền anh thêm nữa, lập tức mở cửa bước ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Không cần đâu, không cần đâu, tôi biết đường."

Nói xong giống như chạy trốn, ôm mấy cuốn sách bỏ chạy, không quay đầu nhìn lại.

Kỷ Cánh Diêu hết cách, đành ngồi trở về chỗ.

Sở Thấm chạy một mạch xuống lầu, đạp xe tới cổng, vẫy tay tạm biệt Dương Tất Tiên: “Em đi đây.”

Chưa chờ Dương Tất Tiên kịp phản ứng cô đã biến mất dạng.

**

Sau khi trở về nhà, nhân lúc người trong thôn đang đi làm, Sở Thấm lại chạy vào trong núi, dạo quanh một vòng.

Đến khi buổi trưa, Sở Thấm mang theo một con gà rừng xuống núi, trực tiếp làm thịt nấu canh uống.

Canh gà rừng vừa ngon vừa ngọt, gà nhà thì dịu hơn chút, thích hợp để hầm hơn.

Lúc này, Sở Thấm vừa ăn gà trong bát, vừa nhìn gà trong hàng rào tre... Ừm, hai ngày nữa mình sẽ thịt gà trống hầm với hạt dẻ ăn.

Không khí mùa thu trong lành, mùi thơm quế rừng bay vào trong viện, buổi tối mỗi ngày Sở Thấm đều gối hương quế chìm vào trong giấc ngủ, đến giấc mơ cũng bị hương thơm ngọt ngào thấm đẫm.

Ăn gà hầm hạt dẻ xong là đến lúc đào khoai lang.

Sản lượng khoai lang năm nay không cao như những năm được mùa trước, nguyên nhân sâu xa là do đất không đủ độ màu mỡ.

Đội trưởng Hàn ngồi trên bờ ruộng hút thuốc, nhíu mày lo lắng nói: “Đất này không thể canh tác được nữa, phải bồi dưỡng một chút."

"Đúng vậy, không thể tát ao bắt cá*." Sở Thấm nói.

*Ý chỉ vơ vét bằng hết, chỉ thấy cái lợi trước mắt, không chú ý đến lợi ích lâu dài.

Loading...