Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 620
Cập nhật lúc: 2024-10-29 11:23:53
Lượt xem: 11
Nói xong, cô nhớ tới chú Sở hình như đang cố lấy bằng lái xe, đổi giọng nói: “Nếu chú thím không có thời gian, cháu đưa Sở Hồng đi cũng được."
Vừa khéo cô cũng đi lấy sách.
Thím Sở và chú Sở luôn thực hiện chính sách nuôi thả hai đứa con nhà mình, đừng nói cấp hai, ngay cả tiểu học bọn họ cũng không dẫn hai đứa đi ghi danh.
Vì thế nghe xong, hai vợ chồng có chút ngơ ngác.
Ghi danh cái gì, báo tên cái gì, ghi danh còn phải cha mẹ đi theo hả?
Có điều, nghe Sở Thấm nói như vậy, hai vợ chồng dĩ nhiên là gật đầu, thím Sở nói: "Ngày mai cháu không bận gì chứ?'"
Sở Thấm: "Thím yên tâm, không sao đâu ạ."
Dù có vấn đề gì, cô cũng phải đi lấy sách trước đã!
Ngày hôm sau, thời tiết trong xanh.
Sáng sớm mặt trời còn chưa ló dạng, những giọt sương trên cỏ cây cạnh sân vẫn còn đọng trên ngọn lá.
Sở Thấm thường ăn cơm theo mùa.
DTV
Tháng 9 là mùa bí đỏ chín, bí đỏ trong vườn rau nhà Sở Thấm rất lớn.
Hái một quả đã đủ cô ăn cả ngày.
Thế là sáng nay Sở Thấm làm bánh bí đỏ, cô cắt bí đỏ thành từng mảnh, rắc đường lên rồi cho vào nồi hấp, sau khi hấp chín, nhân lúc bí đỏ còn nóng nghiền nhuyễn.
Sau đó cho bột gạo nếp cô đã xay mấy ngày trước vào, bí đỏ trộn với bột gạo nếp trở thành bột gạo nếp bí đỏ.
Sở Thấm có đôi tay sắt, có thể nhào bột mà không sợ bị nóng.
Nhào bột không mất nhiều thời gian, khi bột không còn dính thì cán thành hình que dài, cắt thành từng miếng nhỏ, rồi dùng tay ấn thành chiếc bánh mỏng.
Cuối cùng, chiên trong chảo đã phết dầu, cho đến khi bột hơi phồng lên, cả hai mặt vàng đều, là có thể ăn.
Chỉ bánh bí đỏ thôi thì chưa đủ, Sở Thấm còn nấu cháo bí đỏ, kết hợp cả hai lại cũng không tệ.
Sở Thấm đang ăn sáng nên cũng không vội, nhưng Sở Hồng đã nóng lòng lao ra ngoài.
Từ khi biết tin mình được đi học trong nhà máy cơ khí cô ấy đã rất vui mừng, hết mượn sách xem trước rồi lại nhờ người khác đặt câu hỏi cho mình, khiến một người thường xuyên ở nhà không thích ra ngoài như Sở Thấm cũng nghe được tin cô ấy đang làm mấy thanh niên trí thức trong thôn phát điên.
Thật ra, Sở Thấm đối với việc đi học có chút thực dụng, thời đại này, bằng cấp khá quan trọng, không thấy đội trưởng Hàn và bí thư chi bộ thôn bởi vì biết đọc biết viết nên mới có thể lên làm lãnh đạo thôn sao?
Ngay cả chú Kim cũng bởi vì biết viết biết tính toán nên mới có thể làm kế toán, từ đó bán thoát ly sản xuất, mỗi ngày ngồi ở nhà tính sổ sách là nhận được 8 công điểm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-620.html.]
Thêm một nghề cũng là thêm một đường ra, chứ đừng nói đến là đi học. Cho dù học xong phải ở lại thôn, cũng cách biệt lớn với người trong thôn.
Thím Nhân Tâm biết chữ, có tầm nhìn, nên bà ấy đọc báo, tư tưởng tiến bộ, mắng người có lý có cơ sở, cũng hiểu biết nhiều.
Theo Sở Thấm thấy, Sở Hồng thực sự rất thích đọc sách, không chỉ thích đọc sách mà còn học rất thích học, Sở Thấm tự hỏi sao trên đời này lại có người như vậy chứ.
Cô xì xụp húp bát cháo bí đỏ ngọt ngào, sau đó chậm rãi ăn hai chiếc bánh bí đỏ.
Bánh bí ngô cũng ngọt, có điều chiên ngập dầu, nên ăn nhiều sẽ hơi ngấy.
Sở Thấm giải quyết chiếc cuối cùng xong, thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Chị ơi!” Sở Hồng gọi.
Sở Thấm nhìn sắc trời, đứng dậy đi mở cửa: "Mới có hơn sáu giờ, sao em đến sớm thế?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Hồng đỏ bừng, khoác ba lô hưng phấn nói: "Em muốn đi sớm một chút."
Sở Thấm chỉ vào cái bát: “Vậy em đợi một lúc nhé, chị còn chưa rửa bát nữa."
Nói xong, cô dọn bát trên bàn rồi đi vào bếp.
Có điều bát cũng ít, dù sao trong nhà chỉ có cô ăn, có thể dùng bao nhiêu bát chứ.
Sở Hồng đi theo giúp đỡ cô, chưa đầy một phút đã rửa bát đĩa xong.
Nhưng Sở Thấm còn phải quét sân, quét xong, hốt bụi vào ki hốt rác, đổ vào vườn rau bên cạnh, mới vỗ tay đi ra ngoài.
Cô đi xe đạp, Sở Hồng ngồi ở đằng sau.
Sở Thấm đạp rất nhanh, nửa tiếng sau, hai chị em đã nhìn thấy nhà máy cơ khí.
Đi thêm mấy phút nữa, bọn họ đến nhà máy cơ khí.
Sở Thấm đi qua cổng, cười nói: "Anh Tất Tiên, hôm nay anh trực ca sớm thế."
Bởi vì trước đó Dương Tất Tiên nhiều lần giúp cô mang đồ đến cho cậu út Dương, nên hai người đã trở thành bạn bè, khi gặp không có việc gì cũng sẽ chào nhau một tiếng.
Dương Tất Tiên cũng cười: "Ừ, haiz, hôm nay anh còn phải làm ca đêm nữa."
Sở Thấm tò mò, nhìn quanh một vòng, lấy làm ngạc nhiên: "Nhà máy các anh lớn như thế, trực đêm thì bao nhiêu người mới đủ."
Dương Tất Tiên nhỏ giọng nói: "Ít nhất là 30 người."
Sở Thấm kinh ngạc, lắc đầu cảm khái: "Gia đại nghiệp đại."