Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 611
Cập nhật lúc: 2024-10-29 11:23:38
Lượt xem: 16
Sở Thấm chỉ vào tờ giấy, kinh ngạc nói: “Đây là cô viết số người c.h.ế.t ở thôn Tịnh Thủy?”
Bạch Nguyên gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Có khoảng 16 người, đã tính là ít rồi."
Sở Thấm nhớ tới công xã, bèn hỏi: "Còn công xã thì sao?"
"Trong công xã thì....ba năm qua là 54 người." Bạch Nguyên nghĩ lại nói: "So với những công xã khác, thì công xã chúng ta xem như là tốt rồi, nhiều người c.h.ế.t nhất là ở xã Hoa Khê."
Sở Thấm cảm thấy có chút phiền muộn.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này, ba năm qua cuộc sống của cô không thể nói là suôn sẻ, nhưng chưa từng gặp vấn đề gì lớn, cũng chưa từng bị đói.
Đến bây giờ cô mới có cảm giác tai họa ập đến.
May mắn là, nó đã kết thúc.
*
Cốc Vũ[1], ngày mà luồng khí lạnh mùa xuân kết thúc.
[1]Tiết khí thứ 6 trong 24 tiết khí trong năm, cũng là tiết khí cuối cùng của mùa xuân, vào khoảng 19, 20 hay 21 tháng tư.
Người xưa có câu, Thanh Minh đoạn tuyết, Cốc Vũ đoạn sương. Từ sau cốc vũ, nhiệt độ ấm trở lại, không còn lên xuống như trước nữa.
Trong thôn bắt đầu cấy mạ, vì năm ngoái vất vả cả năm trời mà không thu hoạch được nhiều, nên dân làng vô cùng chú ý đến sự thay đổi của thời tiết.
May là thời tiết khá tốt, mưa rơi đúng lúc cần rơi, tạnh đúng lúc cần tạnh, ánh nắng cũng vậy.
Khởi đầu tốt đẹp đã là thành công một nửa.
DTV
Cuối cùng người trong thôn cũng hơi yên tâm, mấy năm nay họ đã phải chịu đủ loại cực khổ, nếu lại xảy ra thêm một năm nữa, không biết còn phải mất bao nhiêu người nữa.
Mấy năm này, không chỉ có nhiều người chết, mà số người mang thai cũng ít.
Riêng năm ngoái, trong thôn không có đứa bé nào chào đời cả, gần như cả công xã cũng không được mấy bé.
Nhưng năm nay, chưa đến nửa năm, Sở Thấm đã nghe được tin trong thôn có người mang thai.
Sở Thấm không nhịn được lẩm bẩm: "Gấp như vậy cơ à?"
Thôn vừa mới trồng hoa màu xong đấy.
Nhưng bởi vì có mấy chục con lợn và mấy trăm con gà, nên trong thôn cũng không đến nỗi khó khăn.
Những con gia súc này cuối năm ngoái sẽ được đưa đến nhà máy cơ khí, Sở Thấm còn đích thân đi áp tải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-611.html.]
Thời đại này mọi người đều thích ăn thịt, lúc những con gia súc này được vận chuyển vào nhà máy cơ khí, rất nhiều công nhân tụ tập lại để xem, nhìn thấy thịt mắt họ đỏ ngầu, hận không thể kéo mấy con gia súc này về nhà mình.
Bởi vì trong thôn khó khăn, nên thôn tự giữ lại bốn con lợn. Trong đó có hai con do Sở Thấm nuôi.
Khoảng thời gian đó có thể nói là cô rất nổi tiếng.
Vì sao à?
Bởi vì hai con lợn cô nuôi nặng hơn 400 cân!
Thậm chí có một con còn nặng tới 460 cân.
Số cân nặng mà chưa từng nghe bao giờ!
Người trong thôn đều sửng sốt, vững vàng như bí thư chi bộ thôn nhìn thấy hai con lợn to béo, tẩu thuốc quý trên tay cũng rơi "cạch" xuống đất.
Điều này còn khiến người ta kinh ngạc hơn cả mười nghìn cân lương thực, dù sao hai con lợn này cũng sống sờ sờ đứng trước mặt bọn họ.
Thời đại này mà nuôi được một con lợn nặng đến 400 cân là chuyện lạ, không chỉ thu hút dân làng đến xem, mà còn thu hút cả Tần Văn Quân chủ nhiệm công xã đến quan sát.
Có điều có nặng đến đâu thì cũng phải chết, theo thỏa thuận ban đầu, Sở Thấm nhận được 300 cân xương và thịt.
Trong thôn dĩ nhiên là tiếc! Đội trưởng Hàn và Từ Lão đồ nhìn Sở Thấm dùng xe ba gác đẩy thịt đi, lòng đau đến rỉ máu.
Có rất nhiều người ghen tị.
Nhưng cũng không có người nào dám nhảy ra không cho Sở Thấm lấy, bởi vì trong lòng mọi người đều biết, nếu năm sau còn muốn Sở Thấm nuôi lợn tiếp, năm nay tốt nhất là đừng qua cầu rút ván.
Cũng chính vì vậy mà Sở Thấm nhận thịt rất vui vẻ.
Không còn cách nào, chỉ có cô mới có thức ăn gia súc.
Cô không ngờ thức ăn gia súc của hệ thống lại tốt như thế, có thể nuôi lợn tới 400 cân, theo cô thấy, thêm một thời gian nữa cũng có thể nuôi đến 500 cân.
300 cân thịt và xương là rất nhiều, Sở Thấm để một nửa vào trong không gian ăn dần.
Nửa còn lại cho thím Sở, cậu út Dương và dì Dương mỗi người một ít, còn lại thì làm thịt xông khói (muối thịt đem phơi).
Muốn muối mấy chục cân thịt và xương rất khó, nhưng hôm đó Kỷ Cánh Diêu đến nhà đúng lúc thấy cô đang làm, anh cứ thế mượn cớ phải giúp cô, có anh làm cùng tốc độ muối cũng nhanh hơn nhiều.
Khi đó, mái hiên nhà cô treo đầy thịt xông khói, lạp xưởng và sườn heo xông khói, cả sân tràn ngập mùi thịt xông khói.
Làm xong, cô cất một nửa, một nửa gửi cho anh họ ở xa, nhờ anh ấy đổi ít hải sản và gạo nếp. Cho Kỷ Cánh Diêu mấy cân, tỏ lòng cảm ơn.
Phần còn lại cất ở trong bếp, treo trên không để tránh chuột, côn trùng và kiến.