Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 610
Cập nhật lúc: 2024-10-29 11:23:36
Lượt xem: 15
Đập xong thì thả vào cối xay đá, xay xong bã gạo được giữ lại, phơi khô để dành, sữa gạo đã lọc thì làm thành bánh gạo.
Loại sữa gạo này hơi khác so với sữa gạo đã chín, mềm hơn, dẻo hơn và thơm hơn, ăn kèm với rau dại xào cũng ngon hơn.
Nhưng khó bảo quản, và rất lãng phí.
Lúc ăn người trong thôn vừa vui vừa tức, hận không thể chỉ ông trời mắng to một trận.
Và khoai lang cũng có thể ăn được.
Nhưng ban đầu một mẫu đất có thể thu hoạch được hơn 2000 cân, nhưng bây giờ thu được hơn 1000 cân là tốt rồi.
Ban đầu, đội trưởng Hàn nghĩ đợi trời tạnh, để chúng lớn thêm tí nữa.
Ai ngờ đến lúc thu hoạch trời vẫn còn mưa, buộc người trong thôn phải đội mưa thu hoạch.
Không chỉ thôn Cao Thụ, mà những thôn khác cũng như vậy.
Có lẽ vì ba năm qua có nhiều thiên tai xảy ra, nên người dân dần dần quen với thời tiết thất thường, trồng trọt chưa chắc đã được mùa.
Còn có thể làm gì đây, cũng chống đỡ đến bây giờ rồi, tiếp tục cố gắng thôi.
Năm nay thuế lương thực hoàn toàn không đủ chia cho thành phố, chỉ ổn định được thị trấn, đến cậu út Dương cũng có chút khó khăn.
Dẫn đến sau khi thu lương thực xong, Sở Thấm chỉ có thể quanh quẩn ở huyện, không thể lái xe giao hàng đến thành phố như cô nghĩ.
À, điều đáng nói là cuối cùng cô cũng đã lấy được bằng lái xe.
Năm ngoái không có thời gian, đầu năm nay lại có bão tuyết.
Bận rộn việc đầu xuân, lúc rảnh lại quên béng mất.
Khi vụ thu hoạch lúa mùa thu kết thúc, Kỷ Cánh Diêu nhắc nhở cô, nói cô nên cố gắng lấy bằng lái xe.
Bởi vì lái xe trong huyện mình thì không sao, nhưng qua huyện khác thì nhất định phải có bằng lái, không sẽ bị giữ xe.
Lúc này Sở Thấm mới giật mình, mau chóng đi thi bằng lái.
Cũng là thế sự vô thường, cô cùng chú đi học, cô thuận lợi lấy được bằng lái, nhưng chú Sở thì vẫn loay hoay giữa biết và không biết lái.
Lúc đó chú Sở không dám cả ló mặt ra ngoài, sợ bị người khác cười nhạo!
Cơn mưa cuối cùng cũng tạnh.
Vạn vật điêu tàn, đúng lúc đó thì tuyết rơi.
Tuyết rơi, hoa mận trên núi bắt đầu nở, một cảnh đẹp mùa đông hiếm có.
Sở Thấm muốn dời hai cây vào nhà, nhà cô không thiếu lương thực nên cô khá thoải mái.
Nhưng việc này phải đợi đến năm sau.
Giờ thì sao, pha lá trà đã hái vào mùa xuân, hương trà lượn lờ trong không khí, chớp mắt, một năm nữa lại trôi qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-610.html.]
Tuyết rơi đúng lúc báo hiệu một năm tốt lành, tuyết không lớn không nhỏ làm người ta cảm thấy vui mừng, năm nay sắp kết thúc, mọi người đều cầu nguyện năm sau sẽ thuận buồm xuôi gió.
**
Mùa xuân năm sau.
Sở Thấm dựa vào trực giác, cảm nhận được thời tiết đã trở lại như bình thường.
Tuyết ngừng rơi, nhiệt độ dần lên cao.
"Lốp bốp..."
Lại gần nghe thử, băng sông trước cửa nhà cô đang tan.
Sở Thấm chọc một lỗ trên lớp băng, đoán xem lúc nào nó sẽ tan hết, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Năm nay nhiều gia đình đã cố gắng đến cùng cực.
Người hơi yếu sức khỏe sa sút dần, còn người khỏe mạnh cũng để lại bệnh căn
Chỉ trong ba năm qua, trong thôn đã có rất nhiều người chết.
Phần lớn đều là người già, Sở Thấm thử nhẩm đếm, có 12 người trên 60 tuổi qua đời, và 8 người dưới 60 tuổi c.h.ế.t vì bệnh tật hay gì đó.
Chỉ trong vòng ba năm, trong thôn đã mất 20 người.
Những thôn khác còn thảm hơn.
Sở Thấm biết được chuyện này, vì sau mùa xuân, có người ở công xã đến thăm các đội, muốn biết tình hình của từng đội sản xuất.
Cô là người nổi tiếng ở thôn Cao Thụ, đương nhiên được công xã ghé thăm.
"Xin chào." Cô gái nói: "Cô còn nhớ tôi không? Tôi là Bạch Nguyên, mấy năm trước tôi từng gặp cô rồi."
Sở Thấm có trí nhớ rất tốt, gật đầu: “Năm 56 cô từng đến nhà tôi."
Khi đó cô vừa mới xuyên không, trong lòng vừa lo lắng vừa sợ hãi, nhưng cũng rất hăng hái.
Cách ăn mặc và phong thái của cô gái này đã cho Sở Thấm một mục tiêu để phấn đấu, khi đó cô nghĩ đến lúc đó mình nhất định phải ăn mặc giống như cô ấy, khuôn mặt cũng phải hồng hào, đầy đặn hơn cô ấy.
Bạch Nguyên cười nói: "Không ngờ tới lúc gặp lại, cô lại thay đổi nhiều như vậy, chút nữa là tôi không nhận ra cô. Mấy năm nay cô sống thế nào?"
Sở Thấm gật đầu: "Tạm được."
Bạch Nguyên nhìn cô, đây là người có trạng thái tốt nhất mà cô ấy đến thăm, không chỉ "tạm được", mà còn có thể nói là "rất tốt".
Cô ấy lại hỏi: “Có gặp phải chuyện gì khó giải quyết không?”
DTV
Sở Thấm suy nghĩ một lúc, lắc đầu: "Không có."
Bạch Nguyên ghi lại.
Cô ấy nhìn sổ ghi chép, đang định hỏi tiếp thì Sở Thấm đột nhiên đến gần nói: "Cô mới từ thôn Tịnh Thủy qua đây à?"
Bạch Nguyên: "Đúng thế."