Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 605
Cập nhật lúc: 2024-10-29 11:23:28
Lượt xem: 26
Nghe nói hai tuần trước Kỷ Cánh Diêu lại đi công tác, Sở Thấm thầm nghĩ, không biết lần này anh sẽ mang gì về.
Bắt người tay ngắn, ăn của người miệng mềm, từ chỗ người ta mua được nhiều đồ tốt như vậy, Sở Thấm quyết định đợi anh trở về sẽ chia cho anh một con gà rừng hun khói.
Hun khói gà rừng và thỏ rừng xong, cô lại gửi cho anh họ của mình ở xa nghìn dặm hai con, để cảm ơn hồi đó anh họ đã gửi gạo nếp cho mình.
À, cô còn nhân lúc thời tiết không quá nóng, gửi cả bánh gạo đường đỏ qua.
Bánh này cô làm nhiều, đến giờ vẫn chưa ăn hết.
Mỗi buổi sáng, Sở Thấm không muốn nấu ăn, cô sẽ đập một quả trứng, thái bánh gạo đường đỏ thành từng lát, sau đó nhúng qua trứng gà rồi cho lên chảo chiên.
Chiên cho đến khi bánh gạo đường đỏ mềm, vỏ ngoài vàng giòn, thì vớt ra ăn cùng canh đậu xanh.
Mùi vị đó, đúng là ngon tuyệt!
Lúc gửi Sở Thấm còn chu đáo bổ sung thêm cách làm, cảm thấy mình đúng là một người thích thân tốt.
Cô không chỉ trữ đồ khô mà còn trữ thức ăn gia súc.
Vì sao hả?
Từ Lão Đồ đã gửi hai con lợn mà cô chữa bệnh trước kia tới, nói là muốn để cô nuôi.
Tại sao?
Ông ta nói cô nuôi tốt, ở chỗ cô mới nửa tháng đã mập hơn cả lợn trong chuồng.
"Con bé Sở Thấm đó nuôi mát tay cực."
Từ Lão Đồ đã nói như vậy.
Sau đó người trong thôn đến xem hai con lợn cùng những con lợn khác, đều đồng tình với lời nói của Từ Lão Đồ.
Ông ta còn nói: "Sở Thấm không chỉ vượng mình, còn vượng người khác, chó trong nhà cũng vượng, không chừng vượng cả lợn."
"Đúng thế. Sở Thấm thì không cần phải nói, quanh đây không có ai sống tốt hơn cô ấy. Hai năm nay thím của cô ấy cũng có cuộc sống tốt hơn rất nhiều, còn ngửi được mùi thịt thường xuyên. Còn chú của cô ấy, bây giờ đã biết cải tà quy chính, bỏ rượu bỏ thuốc lá, làm việc ở nhà máy cơ khí kiếm được không ít tiền... Cũng không đánh bạc nữa, mọi người nói xem, không phải Sở Thấm vượng thì là gì?"
"Vậy tại sao lúc Sở Thấm ở nhà chú, lại không vượng?"
Ờ, đó là một câu hỏi hay.
"Chắc là bởi vì Sở Thấm phải vượng nhà mình trước, mới vượng những người khác được."
Câu nói chẳng có chút đạo lý nào, nhưng vẫn có người tin!
Đúng vậy, Sở Thấm quả thực vượng người khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-605.html.]
Bây giờ xem ra không chỉ vượng người, mà còn vượng cả súc vật!
À, là vượng súc vật trong nhà.
Chó nhà cô rất đẹp, nuôi đến sáng bóng, mịn màng.
Gà nhà cô cũng rất tốt, đẻ trứng hàng ngày.
Trên đây có thể nói vì lương thực nhà cô nhiều, nhưng lợn thì nói thế nào?
Trước kia nuôi lợn được, nhưng năm nay lợn trong chuồng lại kém, họ vẫn dùng thức ăn gia súc, nuôi giống như vậy, còn tốt hơn cả lợn ở chuồng mấy người chăm sóc.
Việc này nói lên điều gì? Chỉ có thể nói vấn đề nằm ở Sở Thấm, cô ấy rất giỏi chăn nuôi, vận mệnh cũng rất vượng.
Thế là được sự đồng ý của cả thôn, hai con lợn thành công được đưa đến nhà Sở Thấm.
Từ Lão Đồ nói: “250 cân, tôi chỉ cần 250 cân thịt của hai con lợn này, phần còn lại là của cô. Cái này không bao gồm phần mà cô cứu được lợn lần trước. Không nuôi được cũng không sao, tôi cá là cô có thể. Với lại, thức ăn gia súc lấy từ trong thôn, cô cũng được cộng thêm công điểm."
Nếu là ông ta, có lẽ ông ta chỉ nuôi được hơn 200 cân, cho nên đây là một thương vụ rất có lợi.
"Thế nào? Cô đồng ý không?"
"Đồng ý, dĩ nhiên là đồng ý rồi!"
Sở Thấm nghe xong sững sờ tại chỗ, sau đó vội vàng gật đầu đồng ý.
Được chứ, rất tốt, cô có thể làm công việc này.
Vì thế Sở Thấm dọn dẹp chuồng lợn, còn ngại hai con lợn không đủ, bảo Từ Lão đồ mang thêm một con nữa đến.
Nhưng Từ Lão đồ không đồng ý, nói là ông ta còn đang thí nghiệm, hai con lợn là đủ rồi, lỡ như nhiều hơn xảy ra chuyện gì thì sao.
Được thôi, vậy sau này cô sẽ nuôi thêm mấy con nữa.
Vì hai con lợn này, không đúng, vì thịt của chúng, lúc rảnh rỗi Sở Thấm sẽ lên núi cắt cỏ lợn. Cô còn đặc biệt dành ra một khoảng trống để trứng, chuyên để cỏ lợn đã cắt xong.
Hai con lợn này ở chỗ cô mập hơn rất nhiều, ai thấy cũng khen cô nuôi khéo.
Thậm chí, họ còn đề nghị giữ hai con lợn này lại để cuối năm cả thôn g.i.ế.c ăn, bởi vì thịt chúng béo, còn khỏe mạnh!
Điều này có nghĩa Sở Thấm phải nuôi hai con lợn này đến cuối năm, nên cô phải dự trữ cỏ lợn.
Nửa năm nháy mắt trôi qua.
DTV
Kỷ Cánh Diêu lại xuất hiện ở cửa nhà Sở Thấm, Sở Thấm đỡ trán không biết nên nói gì.
Anh cũng không phải là người không có chừng mực.