Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 592
Cập nhật lúc: 2024-10-29 11:23:06
Lượt xem: 20
Tháng giêng không có chuyện gì xảy ra, vì trận tuyết quá lớn mà đến cả Sở Thấm – một người từng sống trong bão tuyết ở kiếp trước cũng không muốn ra khỏi cửa.
Ngọn đồi trước cửa nhà cô phủ tuyết trắng xoá, thậm chí Sở Thấm có thể trượt thẳng dọc theo sườn tuyết từ đỉnh đồi đến chân đồi.
Thật ra thì trận tuyết lớn vừa rồi không ảnh hưởng gì tới Sở Thấm cả, cô không ra ngoài cũng không sao.
Chỉ có một điều: Đó là ảnh hưởng tới đàn gà của cô.
Cô không thể nuôi gà theo cách thả chúng đi tự do sau núi, trước khi trận tuyết lớn tìm đến, cô đã nhốt tất cả gà vào phòng chứa đồ linh tinh.
Nhưng cách đây không lâu, Sở Thấm lại phát hiện phòng chứa đồ có dấu hiệu sắp sụp, cô giật nảy mình, vội chuyển hết đống gà tới nhà chính.
Cô cũng dời bó củi bên trong đi nơi khác, tạm thời là để ở phòng bếp.
Quả nhiên!
Đêm hôm đó, khi Sở Thấm đã chuyển tất cả đồ đi, căn phòng chứa đồ thật sự sụp đổ dưới áp lực của tuyết.
“Rầm ——”
“Tiếng gì vậy?”
Sở Thấm bừng tỉnh giữa cơn mơ, khoảnh khắc ấy, cô vội lăn từ trên giường xuống, ôm đầu trốn vào gầm giường.
Đến cả Tiểu Bạch cũng chui vào gầm giường.
Sở Thấm sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, nhưng đến khi bình tĩnh lại, cô nhận ra nhà mình không có vấn đề gì, là phòng chứa đồ đổ.
Sở Thấm thở phào nhẹ nhõm.
Sở Thấm chui từ dưới gầm giường ra, mồ hôi nhễ nhại, cô không còn tâm trạng để tâm tới những tiếng sủa “gâu gâu” của Tiểu Bạch, bật đèn pin mở cửa đi vào sân.
Phòng chứa đồ không quá lớn, được xây dựng bằng những thanh gỗ, vậy nên lúc sập chỉ còn một đống củi tốt có xấu có.
Có vài cây cột trong đó vẫn dùng được, nhưng những tấm ván gỗ bên cạnh đã bị mưa gió ăn mòn, cũng có vài cây củi bị mối ăn, ngày qua ngày, tuyết đọng vào trong, bảo sao không sụp cho được?
Sở Thấm im lặng, lúc cô xoay người chuẩn bị về phòng ngủ thì dưới đồi núi truyền đến tiếng la.
“Sở Thấm, nhà cháu xảy ra chuyện gì à?”
Là tiếng của thím Hoàng.
Xem ra lực đổ của căn phòng chứa đồ này cũng khá mạnh, đến cả thím Hoàng cũng bị ảnh hưởng.
Sở Thấm vội đáp: “Không có việc gì đâu! Phòng chứa đồ trong nhà cháu bị sập, không có vấn đề gì lớn cả.”
“Vậy thì tốt, tiếng động vừa nãy làm thím suýt lên cơn đau tim đấy. Thím đã nói rồi mà, cháu nên dỡ bỏ căn phòng chứa đồ đó, vậy mà cháu không nghe…” Thím Hoàng giơ tay ôm ngực, miệng liên tục lẩm nhẩm.
Sở Thấm nhủ thầm: Nghe cái gì!
Thím bảo cháu dỡ cái phòng chứa đồ đó không phải vì sợ cháu gặp nguy hiểm, mà là muốn cháu đưa cái đống củi của phòng chứa đồ cho thím thì có.
Mặc dù đã bị mài mòn bởi mưa gió hay thậm chí là kiến ăn chăng nữa, chúng vẫn đốt được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-592.html.]
Sở Thấm hất tóc, sau đó quay về phòng ngủ nướng.
DTV
Ngày hôm sau, Sở Thấm dành nửa buổi sáng để dọn dẹp lại vết tích của căn phòng chứa đồ.
Nó cũng giống như các thiết bị bị nổ trong game, mấy thanh gỗ tốt này có thể giữ lại để sử dụng cho việc xây nhà sau này.
Nếu mấy nữa không đủ củi gỗ dùng, Sở Thấm sẽ dùng d.a.o chẻ nhỏ chúng ra rồi chuyển vào phòng bếp.
Xong xuôi, một mảnh đất mới được tái sinh.
Trong suốt hai ngày qua, Sở Thấm chỉ mải mê quan sát bãi đất trống có diện tích khoảng mười lăm mét vuông kia, liên tục suy ngẫm xem nên xây dựng thứ gì trên đó.
Nhà Sở Thấm quá nhỏ, chỉ có một phòng ngủ, phòng khách và phòng bếp, hoàn toàn không đủ để cô sử dụng.
“Nên giữ lại để xây cùng lúc hay xây luôn?”
Sở Thấm ngồi lẩm bẩm trước bãi đất trống.
Cô cảm thấy hợp tác với xưởng máy móc cũng không tệ, trở thành hậu cần cung ứng cho xưởng máy móc, nếu không có bất ngờ gì thì sớm muộn cũng trở thành người giàu có trong thôn.
Vậy nên từ khoảng ba đến bốn năm tới chắc chắn sẽ là thời kỳ đỉnh cao cho việc xây nhà, hay nói cách khác, Sở Thấm đoán nếu mua lưng buộc bụng hai, ba năm là có thể xây một căn nhà trong mơ.
Sở Thấm rên một tiếng, cô dịch mông, quyết định tạm thời bỏ qua bãi đất trống này trước.
Nhưng không phải là không để tâm tới, cô vẫn muốn xây một cái nhà kho bằng gỗ, để cái gì đây?
Để vật liệu xây dựng.
Khủng hoảng lương thực đã qua, tạm thời Sở Thấm có thể bớt nghĩ đến chuyện “ăn uống”, nhưng chuyện “ở” thì vẫn cần chuẩn bị.
Thứ quan trọng nhất là gạch.
Nhưng việc rút gạch từ hệ thống là rất khó khăn, vậy nên Sở Thấm chỉ đành từ từ nghĩ cách mua.
Thật ra tốt nhất vẫn là tự nung gạch.
Nếu mấy năm nay trong thôn có nhiều nhà được xây dựng, vậy nếu các nhà trong thôn thống nhất cùng nung gạch thì lời rồi.
Được rồi, cứ chờ thêm một thời gian nữa.
Sở Thấm tự tin khoảng năm mươi phần trăm là có thể thuyết phục đội trưởng Hàn xây dựng cái lò gạch nhỏ.
Suy cho cùng, nếu có thể tiết kiệm được tiền thì tại sao phải lãng phí?
Tháng giêng dần trôi qua, tuyết vẫn rơi không ngừng.
Vì nhiệt độ chưa hề tăng lên nên tuyết chưa tan, điều này gây bất tiện cực lớn cho việc đi lại của thôn dân.
Quan trọng nhất chính là đến thời gian chuẩn bị gieo trồng vào mùa xuân rồi.
Đồng ruộng vẫn trắng xoá, làm gì có cách để đào đất đâu.
Đội trưởng Hàn lại bắt đầu rầu rĩ.
Những thôn dân khác cũng ủ rũ không thôi.