Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 586
Cập nhật lúc: 2024-10-29 06:15:20
Lượt xem: 19
Một ví dụ khác là như bây giờ chẳng hạn, mùa đông rét buốt mà ngày nào cũng phải quét dọn mới chịu. Hét quét phòng lại đi lau tủ, lau bàn, rửa bát, một ngày nếu không được làm gì đó sẽ thấy hoảng hốt vô cùng.
Cũng nhờ vậy mà cơ thể được rèn luyện, nên dù mùa đông kéo dài tận hai ba tháng thì cô vẫn tràn trề sức lực, khỏe mạnh vô cùng, một đ.ấ.m hạ gục hai người đàn ông luôn!
Hôm nay, sau khi quét dọn nhà cửa xong, thấy đã đến giờ, cô lập tức cầm theo mấy khối bánh tổ và hai trái táo, lên đường tới nhà máy cơ khí.
Lần này, Sở Thấm vẫn đi bằng xe đẹp. Tuyết rơi dày nên đạp xe chẳng dễ chút nào, có trời mới biết cô tốn bao nhiêu sức mới đạp đi nổi.
Trên đường đi, gió lạnh tạt vào mặt, Sở Thấm đánh quấn cao khăn quàng cổ lên, kéo thấp mũ xuống che chắn một phần.
Hầy, lạnh quá đi, hối hận ghê, từ đầu cô đã cảm thấy quan hệ giữa mình và xưởng trưởng Kỷ chưa thân thiết đến độ có thể tới ăn cơm tân gia rồi. Đừng bảo là Kỷ Cánh Diêu ít bạn ít bè, thế nên tới một người được các công nhân dẫn mối tới mua bán như mình cũng có thể lọt vào mắt xanh nha? Chậc chậc, nếu vậy thì nhân duyên của anh đúng là đạm bạc thiệt.
Đạp gần bốn chục phút, cuối cùng cô cũng đến được nhà máy cơ khí.
Không khí trong nhà máy náo nhiệt hơn hẳn lúc trước, trên con đường gần lối ra vào cũng thường xuyên xuất hiện người qua lại.
Sở Thấm đi tới tòa nhà ký túc xá, sau đó nhờ hỏi thăm mọi người trong ký túc xá mà biết được nhà của Kỷ Cánh Diêu nằm ở đâu. Ngay lúc tính nhấc chân đi tới đó thì lại phát hiện Kỷ Cánh Diêu cũng đang đứng gần đây, nhưng hình như là không nhìn thấy cô.
Sở Thấm nhẹ nhàng tiến sát lại gần, cất giọng nói nhỏ: “Đừng nói cái danh nhà lính này của anh là nhờ đục nước béo cò lừa bịp người khác mà có đấy nhé?”
Bằng không sao lại chẳng phát hiện ra một người lớn như cô?
Kỷ Cánh Diêu bị dọa giật nảy mình, sau khi hoàn hồn vội nói: “Làm gì có.”
Trong mắt Sở Thấm ánh lên vẻ nghi ngờ, nhưng cũng không nói gì nhiều, chỉ giơ cái rổ trong tay lên cho anh xem: “Quà mừng tân gia của anh này.”
Sau đó, không đợi anh đáp lại, cô đã bổ sung thêm: “Tôi chưa từng nhìn thấy kiểu nhà dành cho một người như này bao giờ đâu, mau, dẫn tôi lên xem thử đi, để xem làm sao con người ta lại sống được trong cái chuồng bồ câu này, chẳng lẽ không thấy nóng hả?”
DTV
Kỷ Cánh Diêu: “…”
Sao nghe giọng cô, anh lại có cảm giác mình trông thảm lắm nhỉ?
Kỷ Cánh Diêu mỉm cười, nhận lấy cái rổ, sau đó dẫn Sở Thấm lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-586.html.]
“Xưởng trưởng Kỷ, đây là?”
Trong ký túc xá đã có thêm không ít người, lúc đi dọc hành lang tầng một, chốc chốc là lại có người đến chào hỏi.
“Bạn.” Kỷ Cánh Diêu đáp lại ngắn gọn, rõ ràng.
Không hiểu sao Sở Thấm luôn thấy là lạ, hình như ánh mắt mấy người này nhìn cô có gì đó quái dị lắm.
“Sao họ lại nhìn tôi như thế?” Sở Thấm trộm hỏi.
Kỷ Cánh Diêu kinh ngạc: “Cô không biết hả, trong nhà máy của bọn tôi, cô nổi tiếng lắm đấy.”
Sở Thấm giật mình: “Vì vụ lái xe hả?”
Kỷ Cánh Diêu gật đầu: “Nhiều tài xế trong nhà máy còn chưa điêu luyện bằng cô đâu, thế nên lần này họ cảm thấy mất thể diện lắm.”
Sống lưng Sở Thấm lập tức thẳng tắp, xem ra sau này, bất kể đi tới đâu cô cũng có thể dễ dàng nổi lên như cồn rồi.
Nhà Kỷ Cánh Diêu nằm ở tầng ba, một tầng không quá cao cũng không quá thấp. Không chỉ vậy, nhà anh còn nằm cuối hành lang, cách nhà vệ sinh công cộng xa nhất.
Ở thời đại này, nhà vệ sinh công cộng không chỉ có mỗi công dụng là “giải quyết nỗi buồn”, mà còn kiêm luôn nhà tắm, chỗ rửa mặt các kiểu. Thế nên không nghĩ cũng biết mỗi sáng, mấy phòng gần nhà vệ sinh sẽ ồn ào đến cỡ nào, nếu đổi thành người hay gắt ngủ như Sở Thấm, kiểu gì cũng sẽ bị hành đến suy nhược tinh thần cho xem.
Còn chưa tới cửa nhà anh mà Sở Thẩm chỉ cần liếc mắt thôi cũng đã nhận ra: “Hình như nhà anh lớn hơn nhà người khác thì phải.”
Nhà anh nằm ngay khúc cua, tòa nhà này được xây theo hình chữ L, nhà anh nằm ngay chỗ gạch ngang. Hơn nữa chỗ đó còn làm tận hai căn hộ, căn của anh nằm ngoài rìa.
Khu vực đó chia đều cho hai gia đình, mắt thường cũng nhìn thấy được diện tích của nó lớn hơn những căn nhà cùng tầng.
Kỷ Cánh Diêu gật đầu: “Nhà của tôi rộng khoảng bảy mươi lăm mét vuông, chia thành hai phòng ngủ, một phòng khách.”
Sở Thấm trợn trừng mắt: “Nhỏ quá vậy!”
Còn nhỏ hơn cô tưởng tượng nữa, thế thì bí c.h.ế.t mất!
Cô cau mày, sau này cô tuyệt đối không ở trong loại căn hộ này đâu, còn chưa rộng bằng sân nhà cô nữa!