Cảnh khiến Kỷ Cánh Diêu vô cùng cạn lời, hóa Sở Thấm cũng mê tín như . Rồi đưa mắt xem hai bên, ở góc bên tay trái cửa đặt một chiếc ghế tre đệm từ lông thỏ, bên cạnh là một cánh cửa đang đóng; bên tay cũng một cánh cửa khép hờ, thoáng qua vẻ là nhà bếp.
“Anh nghỉ một lát , cần bao nhiêu ký lương ?”
Sở Thấm nhóm bếp, đó rót cho một ly nước ấm từ bình giữ nhiệt.
“Mười hai ký rưỡi thóc và hai mươi lăm ký khoai lang.” Kỷ Cánh Diêu nghĩ ngợi, tiếp: “Nếu cô thấy nhiều quá thì bớt cũng .”
Sau đó hỏi Sở Thấm: “Cô cần thịt ngỗng ? thể cho cô ba tấm phiếu công nghiệp, cộng thêm hai con ngỗng nặng tầm năm ký nữa.”
Cánh tay đang rót nước của Sở Thấm dừng , khó hiểu hỏi: “Anh thứ đó hả? Vậy hẳn là dễ tìm đổi lương lắm mà, đến nhờ ?”
Thật Kỷ Cánh Diêu cũng chẳng hiểu nổi, chỉ trong lòng tồn tại thứ cảm xúc thể rõ cũng chẳng diễn tả , cuối cùng chỉ đành trả lòi rằng: “ quen nhiều ở thôn Nhạc Thủy, còn… trong xưởng thì tiện trao đổi với khác, về phần thị trấn, thời tiết thế mà lên tới thị trấn thì phiền phức lắm.”
Sở Thấm khó hiểu: “Anh của thôn Nhạc Thủy hả?”
Kỷ Cánh Diêu đáp: “Tới đời mới tính là ở thôn Nhạc Thủy.”
Sở Thấm là hiểu ngay, hóa nhà họ Kỷ là dọn tới , thì khác nhà họ Sở là mấy , trường hợp như , bất cẩn chút thôi là dễ nảy sinh mâu thuẫn với trong thôn ngay.
Cô từng loáng thoáng đó rằng nhà họ Kỷ chỉ một vị xưởng trưởng thôi, nghĩa là bộ lớn trong nhà mất .
Sở Thấm gật đầu: “Nếu chịu lấy ngỗng đổi thì quá . , còn sống c.h.ế.t thế?”
“Chết, đào sống chứ.” Kỷ Cánh Diêu bất đắc dĩ hỏi: “Chẳng lẽ cô tính nuôi nó gì?”
DTV
“Có , ngỗng cũng đẻ trứng mà.”
Sở Thấm đặt ly nước xuống mặt , đó tới bên cạnh xe đẩy, gỡ bao lương thực lấy xuống, đưa cho .
Nếu hào phóng như , cô cũng thể bần tiện tới nỗi đổi cho lương thực cũ .
Sau khi cân xong thóc và khoai lang, cô còn khuyến mãi thêm cho chút cải trắng và cải củ.
Kỷ Cánh Diêu dậy: “Giờ ngày mai tới giao ngỗng cho cô nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-583.html.]
Sở Thấm gật đầu: “Được, giờ nào tiện cho là , cần gấp .”
Cô cũng , dù cũng là thịt ngỗng thôi mà. thịt ngỗng thì chế biến kiểu gì nhỉ? Sở Thấm nghĩ ngợi, hầm với khoai tây cùng nấm hương khô hả? Lại dán thêm vài cái bánh bắp quanh nồi nữa!
Sở Thấm đánh ực một phát, bỗng rút mấy chữ “ cần gấp ” về ghê.
Kỷ Cánh Diêu nán lâu, khi đưa phiếu công nghiệp cho cô thì lập tức xách theo hai bao tải rời .
Sở Thấm đợi xa mới về trả xe đẩy cho thím Sở, đó thì vui vẻ nhảy chân sáo về nhà thu thập lương thực.
Đây chính là khoảnh khắc hạnh phúc nhất của cô trong năm nay. Dù bán một phần nhưng lương thực còn vẫn đủ để chất đầy cả căn nhà, khiến Sở Thấm chỉ thôi thấy tự hào vô cùng, thế là tối nay hào phóng vung tay nấu một nồi thịt dê và cá kho củ cải.
Nay là ngày thu hoạch, ăn món gì ngon ngon chứ.
Kế đó cô còn xào thêm một đĩa tể thái giòn nộn và một nồi canh đông quỳ xanh mát mắt.
Nhìn bốn món ăn bàn, hai mắt Sở Thấm cong thành vầng trăng luôn .
Mặt khác, Kỷ Cánh Diêu xách theo lương thực về đến nhà, nhà từ đầu trống vắng, giờ chẳng khác cái hang tuyết. Do cần chuyển nhà nên dạo gần đây, đồ đạc lục tực chở đến trong nhà máy.
Mà cũng chẳng gì để luyến tiếc.
Nơi quả thật là nhà , nhưng những ký ức nó chứa đựng chẳng mấy vui vẻ.
Anh trong phòng, uống một ngụm nước ấm, bông tuyết rơi lả tả ngoài cửa sổ, chầm chậm xóa tan cảm giác kỳ lạ trong lòng.
Hình như chút thích Sở Thấm thì : Kỷ Cánh Diêu nghĩ.
Đứng sự thật , Kỷ Cánh Diêu thấy ngạc nhiên, cũng thấy khó hiểu, nhưng phần nhiều là thoải mái.
là thinh thích thật.
chuyện đó vấn đề gì ?
Không hề.