Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 575
Cập nhật lúc: 2024-10-29 06:15:02
Lượt xem: 15
Sở Thấm buông bao bố xuống, than thở: "Được rồi. Đúng rồi, đội trưởng, tôi cảm thấy ao Chu Gia nuôi heo cũng không bằng nuôi dê. Ông không phát hiện sao, chỗ bọn họ đặc biệt thích hợp để nuôi dê. Đất nhiều nhưng lại không thích hợp trồng hoa màu, cứ giăng đại một mảnh đất là có thể nuôi được mấy trăm con rồi."
Đội trưởng Hàn sửng sốt, ông nghiêm túc suy tính một hồi. Đúng là vậy.
"Cô nói không sai. Heo thì sẽ bị chia theo định lượng, nhưng dê thì lại không có, cũng chưa có đội sản xuất nào tiếp nhận nuôi dê." Ông ấy nói.
Ai nói nhà máy cơ khí chỉ ăn thịt heo?
Mùa đông lạnh thế này mà ăn chén canh thịt dê không phải quá đã sao?
Sở Thấm nhìn đội trưởng Hàn đăm chiêu suy nghĩ, liền ra cửa tiếp tục dọn dẹp. Đường làm giàu đã bị cắt ngang, tâm trạng cô tương đối tệ hại, không muốn để ý đến người nào khác.
Chuyển xong lương thực từ ao Chu Gia, buổi chiều họ lại đi thôn Trung Bình.
Sở Thấm không nghĩ tới lần vận lương này lại có thu hoạch, cô thu hoạch được kha khá trứng tằm.
DTV
"Thôn Trung Bình cũng có người nuôi tằm à!" Sở Thấm kinh ngạc, nhìn những đốm đen chằng chịt trên trang giấy, hơi cảm thấy kỳ diệu.
Bé xíu như vậy lại có thể biến thành ấu trùng dài, sau đó còn kết kén, nhả tơ, thật là vĩ đại.
Tiểu Đường đi cùng khó hiểu nói: "Thôn Trung Bình nổi tiếng nhiều người nuôi tằm, cô không biết sao?"
Sở Thấm đáp lại: "Làm sao tôi biết được, làm gì có ai nhắc đến chuyện đó cho tôi nghe đâu."
Nếu cô hiểu được thì đã đi sang đó đổi trứng tằm từ lâu rồi.
Tiểu Đường: "Khoảng chừng hai năm nay tình hình không tốt nên bọn họ nuôi cũng ít đi, chứ hơn mười năm trước thôn Trung Bình nuôi tằm rất tốt, vô cùng rạng rỡ, trong huyện còn có vài cửa hàng tơ lụa của bọn họ đấy."
Cũng là do bọn họ không tiếp tục làm, nếu không thì làm gì có nông dân nghèo, chỉ có nông dân trung lưu mà thôi.
Sở Thấm không quan tâm những thứ này, cô chỉ để ý chuyện mang trứng tằm về nhà, trái lo phải nghĩ, cuối cùng quyết định thả chúng vào túi đeo lưng, cất giữ trong không gian.
Cô dọn phần thịt heo nhà ra ngoài, dạo này thời tiết lạnh, thịt heo để ở bên ngoài sẽ không bị hư hỏng.
Hơn nữa số lượng thịt heo này cũng không nhiều, mùa đông này mình cô ăn cũng sẽ hết.
Vất vả lắm mới lấy được trứng tằm, lỡ như chúng c.h.ế.t vì không được bảo quản đàng hoàng thì sao, vì vậy vẫn nên chừa hẳn chỗ cho chúng.
Cô chạy đến chỗ cây dâu xem thử, quyết định sang năm phải trồng thêm một vài cây dâu chung quanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-575.html.]
Dẫu sao chỉ với gốc cây này thì nhất định sẽ không đủ lá cây, cô phải chuẩn bị thêm một ít, nói không chừng từ nay về sau cô không cần mua vải nữa.
Sở Thấm vui vẻ nghĩa, càng nghĩ càng phấn kích.
Thời gian trôi qua mau, chớp mắt đã hai ngày. Sau đợt tuyết, bầu trời quang đãng, người của Cục Lương thực từ trên huyện và người từ công xã cùng nhau đi tới thôn Cao Thụ.
Bọn họ là đến lúc sáng sớm, bảy giờ.
Theo lý thuyết, nếu không có chuyện gì làm thì Sở Thấm thường hay ngủ đến bảy giờ rưỡi sáng mới dậy, vậy lại sao cô lại biết người ta đến đây lúc bảy giờ?
Bởi vì Sở Thấm bị đánh thức.
Đúng vậy, bị ép phải thức dậy.
Đánh thức cô làm gì?
Nói là xe hàng vận lương bị kẹt trên đường ngoài thôn không vào được, cần một người lái xe giỏi như cô đến hỗ trợ một chút.
Sở Thấm bị đánh thức, còn chưa kịp tỏ ra bực bội đã bị lý do này làm hoang mang.
"Chờ một chút đã, thím à, thím nói cái xe bị làm sao?"
Sở Thấm không tưởng tượng nổi.
"Haizz, còn có thể làm sao nữa, chính là bị kẹt ở khúc cua không rẽ vào được đó." Thím Sở nói.
Sở Thấm hiểu, xe hàng đậu ở vị trí tương tự như cây kéo, vào không được đường trong thôn.
Cô cam chịu số phận mà bò dậy, chuẩn bị ra tay cứu giúp.
Nhưng điều cô không nghĩ tới là sau đó cô sẽ còn lăn lộn ở vị trí công nhân viên chức, làm cô không hề được nghỉ ngơi suốt mùa đông năm nay.
*
Lúc này là giữa đợt rét đậm, cho dù chưa có tuyết rơi nhưng vẫn có từng đợt gió lạnh thấu xương thổi qua liên tục.
Sở Thấm quấn chặt lại khăn quàng, thậm chí còn chưa kịp ăn cơm đã bị thím Sở kêu đi.
Thật ra là có hai con đường có thể vào thôn, một đường thì tương đối dễ đi, nhưng trước đó vài ngày chẳng biết tại sao núi đá bên cạnh lại sạt xuống lần nữa, chặn hết cả một con đường, hơn nữa do thời tiết lạnh nên vẫn chưa dọn dẹp được.
Con đường kia thì hơi cong cong uốn lượn, có dáng hình chữ Y, để đi được vào thôn Cao Thụ thì nhất định phải vòng hết khúc cua này đến khúc cua khác. Nếu như đi xe ngựa hay xe lừa kéo thì không vấn đề gì, nhưng đổi thành xe hàng to cồng kềnh thì sẽ chính là bài thi đặc biệt thử thách khả năng lái xe.